“Không được nói bậy, nàng là thê tử được ta Hàn Diệp công nhận. Dù có người khác tốt hơn nữa, cũng chẳng lọt nổi vào mắt ta.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
La Vân Khỉ khẽ bĩu môi, thầm nghĩ: Ngốc tử, lời này nếu sau khi ngươi nhìn thấy vị công chúa tuyệt sắc khuynh thành kia mà còn nói được, thì ta mới thực sự bội phục ngươi.
Dẫu sao, công chúa trong sách là người ôn nhu hiền hậu, khí chất cao nhã. Dù Hàn Diệp có từng cự tuyệt biết bao nữ tử mưu đồ tiếp cận hắn, thì cuối cùng vẫn chẳng thể kháng lại sự ôn nhu của công chúa. Qua vài phen tiếp xúc, đôi bên liền nảy sinh tình cảm.
Nghĩ đến cảnh hai người sau khi thành thân, cầm sắt hòa hợp, phu xướng phụ tùy, lòng La Vân Khỉ liền dâng lên vị chua xót.
Nhưng rất nhanh, nàng liền xua tan ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Mục đích của nàng là khiến Hàn Diệp làm đến chức Tể tướng, sau đó nhận được một khoản bạc làm phí an cư, rồi tiêu d.a.o mà rút lui. Thiên hạ mỹ nam nhiều vô kể, nàng sao có thể vì một người vốn không thuộc về mình mà buộc lòng bản thân được?
Nghĩ đến đây, nàng liền mỉm cười với Hàn Diệp:
“Được, chàng cũng là tướng công thiếp đã công nhận. Cả đời này, thiếp chỉ có mình chàng.”
Dù sao hệ thống chỉ ràng buộc với Hàn Diệp, lúc này nàng cũng chỉ có thể đi theo hắn.
Hàn Diệp dĩ nhiên chẳng hay biết tâm tư trong lòng La Vân Khỉ, ánh mắt liền dịu dàng trở lại.
Hắn đưa tay xoa nhẹ lên đầu nàng, ôn tồn nói:
“Vậy mới đúng chứ.”
Giày vò gần như cả đêm, hai người đều mệt nhoài. Sau khi sơ sài rửa mặt, liền cùng nhau lên giường nghỉ ngơi.
La Vân Khỉ vốn đã mệt rã rời, đầu vừa chạm gối liền chìm vào giấc ngủ. Đến khi mở mắt ra, trời đã sáng rõ.
Ra ngoài hỏi hai tiểu hài tử, thì được biết Hàn Diệp ăn chút cơm nguội xong đã cùng Lưu Thành Vũ rời đi.
La Vân Khỉ vội hâm nóng cơm cho hai đứa nhỏ, rồi nhân lúc bọn chúng ăn, liền đi tới nhà kho, lấy ra thịt bò, một bao gạo lớn, cùng những món còn để trên giá.
Nào ngờ khi trở lại, nàng phát hiện có điều chẳng ổn – nơi nàng giấu trứng gà và bột ngô dường như đã bị người động qua.
Lòng nàng không khỏi trầm xuống – nhất định là Hàn Diệp đã lục lọi đồ vật.
Hỏng rồi, hôm qua hắn vừa cùng nàng đến nhà họ La, lại còn chứng kiến cảnh nàng và người nhà cãi nhau, chắc chắn sẽ không còn tin rằng những thứ kia là nàng lấy từ nhà mẹ đẻ về nữa.
Nếu nói là bạc riêng, thì trên người nàng lại không có lấy một đồng. Nhỡ tối nay hắn tra hỏi thì biết nói sao?
Không được, nhất định phải mau chóng kiếm ít bạc để ứng phó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
La Vân Khỉ suy nghĩ một lúc, rồi đem số gạo và thịt bò trả lại vào siêu thị, chỉ giữ lại một ít mỗi thứ.
Xong xuôi, nàng mới phát hiện ra siêu thị kia lại có chức năng lưu trữ.
Đã như vậy, chẳng phải những món kia đều có thể tùy ý mang ra bán hay sao?
Nhưng nghĩ tới quanh đây chỉ có mỗi huyện Thanh Thành là gần nhất, các nơi khác đều cách cả canh giờ đi đường, La Vân Khỉ liền thấy đau đầu.
Để tránh bị Hàn Diệp phát hiện, nàng vẫn phải bắt đầu từ việc làm dép cỏ.
Ăn vội vài miếng cơm, nàng liền ngồi trước cửa bắt đầu đan dép.
Tư chất của La Vân Khỉ trong việc này tuy không bằng Tạ Tường Vi, nhưng nhờ có kiên trì, tay nghề cũng ngày một thuần thục. Khi đan đôi thứ hai, tay nàng đã nhanh hơn nhiều, trong một ngày mà làm ra được ba đôi. Lại dùng cỏ U Lỗ còn thừa, đan riêng cho Hàn Mặc và Hàn Dung mỗi đứa một đôi.
Hai đứa nhỏ mang dép, vui sướng đến độ nhảy nhót không ngừng.
Nhìn hai gương mặt hân hoan kia, La Vân Khỉ bỗng thấy, thì ra hạnh phúc lại có thể đơn giản đến vậy.
Bên phía Hàn Diệp cũng đã quay về làng, nhưng suốt ngày tâm trí như để đâu đâu, nhiều lần thất thần.
Lưu Thành Vũ thấy Hàn Diệp cứ như mất hồn, không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Hàn đại ca, huynh làm sao vậy?”
Hàn Diệp lúc này mới hồi thần, ừ một tiếng rồi nói:
“Không sao.”
Nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.
Sáng nay khi vào kho tìm dây thừng, trong lúc lục lọi, hắn bất ngờ phát hiện dưới tấm giấy dầu rách nơi góc tường có một đống rau xanh tươi non, một bao bột ngô đầy đặn, mấy quả trứng gà và một hũ dầu nhỏ.
Thời điểm này còn chưa gieo trồng, lấy đâu ra rau tươi như vậy?
Với thái độ của nhà họ La đối với La Vân Khỉ, lại càng không thể là họ giúp đỡ.
Rốt cuộc những thứ đó từ đâu mà có?
La Vân Khỉ thật sự có nhiều bạc riêng như thế sao?
Cho dù có tiền, nàng đi đâu mà mua được những thứ đó?
Cái lý do ép dầu từ cây cỏ, lại càng là điều xưa nay chưa từng nghe.