Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 42: Hảo Cảm Dâng Trào (2/2)



Lưu Thành Vũ tưởng hắn lại cãi nhau với La Vân Khỉ, cũng không dám hỏi thêm. Mãi đến khi về tới cửa nhà Hàn Diệp, mới dùng khuỷu tay khẽ chạm vào hắn.

“Hàn đại ca, về tới rồi.”

Hàn Diệp lại hồi thần, mỉm cười với Lưu Thành Vũ:

“Được rồi, ta vào trước đây.”

Vừa đẩy cửa bước vào, liền thấy La Vân Khỉ đang cùng hai tiểu hài tử chơi trò "chim đại bàng bắt gà con" trong sân.

Nhìn nàng cười rạng rỡ, mắt cong như trăng khuyết, mọi u ám trong lòng Hàn Diệp đều tan biến sạch.

Bất kể những thứ kia từ đâu đến, thì tất cả... đều là ân tình nàng dành cho hắn.

Hắn từng nói, La Vân Khỉ là thê tử hắn đích thân thừa nhận, cả đời này cũng chỉ nhận định một mình nàng. Đã là như thế, thì càng không nên sinh lòng nghi kỵ.

La Vân Khỉ vừa trông thấy Hàn Diệp, liền vội bế Hàn Dung chạy ra đón.

“Chàng về rồi à? Cơm nước đều đã chuẩn bị xong, mau đi rửa tay rồi ăn thôi.”

Ánh mắt Hàn Diệp dừng lại nơi bàn cơm, thoáng chấn động khi nhìn thấy món thịt bò.

Đương thời cấm tuyệt việc g.i.ế.c trâu mổ bò, thịt bò này nàng lấy từ đâu ra?

Thấy rõ sự biến hóa nơi đồng tử của Hàn Diệp, La Vân Khỉ cũng chợt nhớ tới điều này, vội vàng mở lời giải thích:

“Mấy hôm trước thiếp về nhà, tình cờ gặp một nhà có con bò bệnh chết, bèn mua lại một ít. Mau ăn khi còn nóng đi.”

Hàn Diệp khẽ ừ một tiếng, không truy vấn thêm, nhưng trong lòng lại một lần nữa vẽ nên vòng xoáy nghi vấn.

La Vân Khỉ sợ hắn suy nghĩ nhiều, liền vội vàng mang đôi dép cỏ mình đan ra khoe.

“Chàng mau xem, đây là thiếp tự tay làm đó.”

Quả nhiên, sự chú ý của Hàn Diệp lập tức bị chuyển dời. Hắn không ngờ La Vân Khỉ lại có được một tay nghề như vậy.

Dép cỏ này khác hẳn loại thường thấy, đan rất chặt chẽ, trên mặt còn có hoa văn, nhìn qua mềm mại mà bền chắc.

Hàn Mặc và Hàn Dung càng mừng rỡ không thôi, như được bảo vật, vội giơ chân khoe:

“Ca, huynh xem này! Giày của bọn đệ cũng là tẩu tử làm đó!”

Ánh mắt Hàn Diệp nhìn hai đứa đệ muội, trên gương mặt tuấn tú chợt hiện ra ý cười sủng nịch.

“Vậy hai đứa có cảm tạ tẩu tử chưa đó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Dung nũng nịu đáp: “Có mà~ Muội với nhị ca cảm ơn rồi.”

La Vân Khỉ cười khẽ, xoa đầu nàng:

“Ta là tẩu tử ruột thịt, cảm tạ gì chứ. Mau ăn cơm đi nào, hai đứa nhỏ.”

Nàng lại xoay đầu nhìn về phía Hàn Diệp, ánh mắt mong chờ hỏi:

“Dép cỏ như vậy, có thể đem bán được không?”

Hàn Diệp gật đầu. “Tự nhiên là được.”

La Vân Khỉ liền phấn chấn tinh thần, lại hỏi tiếp:

“Một đôi có thể bán bao nhiêu tiền, có bằng bó củi của chàng không?”

Hàn Diệp cười khổ, đáp:

“Dĩ nhiên là quý hơn bó củi ta nhiều. Ít nhất cũng có thể bán được ba đồng.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Vậy… học phí một tháng ở tư thục là bao nhiêu?”

Hàn Diệp suy nghĩ một chút, nói:

“Ít cũng phải ba mươi đồng.”

La Vân Khỉ mắt liền sáng rỡ, vui vẻ nói:

“Vậy chẳng phải chỉ cần mười đôi là đủ rồi sao? Chút nữa thiếp lại đan thêm vài đôi!”

Thấy nàng phấn khởi như thế, lòng Hàn Diệp bất giác xúc động, khẽ nắm lấy tay nàng.

“Mùa thu nhập học cũng được, ta không muốn nàng quá vất vả.”

La Vân Khỉ lập tức lắc đầu, không đồng ý:

“Không được, như thế còn phải đợi nửa năm nữa. Nói không chừng, nếu chàng học hành tốt, nửa năm tới có thể dự thi Hương cử rồi!”

Điều quan trọng hơn là nếu Hàn Diệp không nhập học, nàng cũng không tiện ra ngoài bán đồ. Cái chợ nhỏ kia vốn chẳng lớn, nếu chẳng may gặp nhau, thật khó lòng giấu giếm.

Hơn nữa, siêu thị mỗi ngày đều có đồ mới cập nhật, rau thịt dư dả ăn không hết, chẳng phải quá đỗi lãng phí ư?

Vừa nghĩ tới đó, âm thanh hệ thống đã vang lên:

Hảo cảm nam chính + 10 - Bột mì đã lên kệ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com