Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 137



 

Tông chủ tất nhiên là chần chừ:

 

“Nhưng mà...”

 

“Còn một cách nữa.” Ông lão bỗng nhiên nói, “Không biết Tông chủ có biết đến ‘Quái y’ không?”

 

“Quái y?”

 

“Mạc Uổng Sinh...” Ông lão thở dài, “Người học y, phần lớn không muốn tu đạo trường sinh, chỉ vì biết tính mạng con người mỏng manh yếu ớt biết bao, sống càng lâu, thấy bệnh tật đau đớn càng nhiều, thật sự khổ sở. Nhưng Mạc Uổng Tử thì khác, hắn coi tính mạng là thứ có thể nghiên cứu, bước lên con đường tu đạo, chỉ là để có thể sống lâu hơn, chữa được nhiều bệnh nan y hơn.”

 

“Hơn nữa, tính tình hắn ôn hòa, làm người chính trực, mang bé gái này đi, hắn sẽ không từ chối chữa trị.”

 

Nghe xong, ánh mắt Tông chủ khẽ động:

 

“Vậy, hắn ở đâu?”

 

“Không biết...” Ông lão chậm rãi lắc đầu, “70 năm trước, hắn đã mất tích trên đời này, không ai còn gặp lại hắn. Chúng ta đều đoán, hắn là vì cái c.h.ế.t của em trai ruột mà chịu đả kích quá lớn, không muốn hành y nữa.”

 

“Hắn không chữa được cho em mình sao?”

 

“Không chữa được. Nói cũng lạ, em trai hắn rõ ràng có khuôn mặt y hệt hắn, nhưng tính tình lại trái ngược, thích nghiên cứu độc thuật nhất, tính tình cũng hung dữ, có lẽ là tự tìm đường c.h.ế.t thôi.” Ông lão thở dài, “Mạc Uổng Tử, tên như vậy, lại uổng mạng đồ đệ, thật đáng buồn...”

 

Ninh Hữu Lí nghe mà không chút gợn sóng.

 

Đúng vậy, người nàng gặp ở Quỷ Thị, vốn chính là Mạc Uổng Tử mạo danh “Quái y Mạc Uổng Sinh”.

 

Là Mạc Uổng Tử trở thành Mạc Uổng Sinh, em trai thay thế danh hào của anh trai.

 

Trong truyện gốc, đoạn này vô cùng gay cấn, hai người lần lượt xuất hiện trước mặt nhóm nữ chính, diễn một màn tâm thần phân liệt, cuối cùng mới gỡ bỏ bí ẩn họ là anh em song sinh.

 

Anh em song sinh mặt giống hệt nhau cùng yêu nữ chính, đây cũng là mô-típ thời thượng thường thấy của thể loại vạn nhân mê.

 

Câu chuyện giữa hai anh em này cẩu huyết đến mức có thể viết thành một quyển riêng, nhưng tóm lại, cuối cùng họ vẫn vì tình yêu mà hòa giải, tuy rằng cũng không đ.á.n.h lại nam chính.

 

Ninh Hữu Lí không có hứng thú gì với chuyện của họ, chỉ hứng thú với việc hắn có thể chữa khỏi chứng mất tiếng của Đồng Tố hay không —— trong thiết lập, y thuật của em trai Mạc Uổng Tử cao siêu hơn anh trai, tuy người dùng danh hiệu “Quái y” là anh, nhưng người khiến danh hiệu này nổi danh năm đó, lại là người em.

 

Cho nên dù Mạc Uổng Tử mạo danh Mạc Uổng Sinh, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dùng y thuật của mình.

 

Haiz, nói đến đây, hình như nàng đã hai tháng không đến Quỷ Thị, chuyện hôm đó hứa cho Mạc Uổng Tử Kim Phất Châu cũng quên mất rồi.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Theo tính cách của hắn... chắc là sẽ thù dai lắm...

 

Ninh Hữu Lí xoa xoa cánh tay nổi da gà.

 

……

 

Mặt trời xuống núi, Ninh Hữu Lí cuối cùng cũng đưa Đồng Tố về Vân Cư.

 

Vừa vào cửa, Đồng Tố liền bay nhanh lôi sách vở ra, ngồi vào bàn ôn tập bài học hôm nay.

 

Ninh Hữu Lí thấy cái tư thế còn mãnh liệt hơn hổ xuống núi này, lập tức bật cười:

 

“Tố Tố, ăn cơm xong đã rồi học, không thì đói bụng không có sức đâu.”

 

[ Đợi muội vượt qua người kia đã. ]

 

Đồng Tố viết nhanh một câu lên giấy, nét bút bay lượn đến sắp nhìn không rõ.

 

Người kia? Ninh Hữu Lí suy nghĩ một chút mới phản ứng lại, là Tần Sở.

 

Thật không ngờ, hiệu quả của việc để hai người họ cạnh tranh học tập lại tốt đến thế, cứ đà này, đến lúc Ma Tôn đến, không cần Tần Sở, một mình Đồng Tố cũng có thể đ.â.m Ma Tôn một phát xuyên thủng.

 

... Đương nhiên, đây chỉ là kỳ vọng, Ma Tôn chắc cũng không yếu đến thế đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đợi ôn tập xong, Ninh Hữu Lí nhẹ nhàng sửa lại mái tóc hơi rối của Đồng Tố:

 

“Hôm nay lúc đi đón ngươi, nghe nói tông môn cho ngươi uống không ít đan dược?”

 

Đồng Tố do dự một chút, gật gật đầu.

 

“Sao không nói cho ta?” Ninh Hữu Lí đi đến trước mặt Đồng Tố, véo mũi nàng, “Hửm?”

 

Đồng Tố nín thở đến mặt đỏ bừng, sau đó há miệng thở dốc, cuống quýt tìm giấy viết:

 

[ Muội nghĩ chuyện này không quan trọng, nên không nói. ]

 

“Nói chuyện mà còn không quan trọng? Ngươi muốn làm tiểu câm cả đời sao?”

 

Đồng Tố rưng rưng nước mắt:

 

[ Vậy làm tiểu câm của Ninh tỷ tỷ cả đời. ]

 

Miệng ngọt quá đi!

 

Ninh Hữu Lí có chút chịu không nổi, đưa tay che mặt mình.

 

Trải qua mấy ngày nay điều dưỡng, Đồng Tố đã trở nên trắng trẻo mập mạp, giống như cục bột nhỏ, đặc biệt là khi búi hai chỏm tóc, càng thêm đáng yêu.

 

Dù thế nào, nàng cũng phải nghĩ cách đến chỗ quái y hỏi xem có t.h.u.ố.c không.

 

Trong truyện gốc không có viết về cốt truyện nữ chính bị mất tiếng, vậy chỉ có thể là do hiệu ứng cánh bướm gây ra, nàng chính là con bướm đó, ảnh hưởng tạo ra cũng nên do nàng giải quyết.

 

Người trong sách đang đứng sờ sờ trước mặt nàng, là một con người bằng xương bằng thịt.

 

“Yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi nghĩ cách.”

 

Đồng Tố ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy tò mò, lại bị Ninh Hữu Lí dùng ngón tay điểm điểm trán:

 

“Trước khi giải quyết được, ngươi cứ an tâm học tập đi!”

 

……

 

Ngày thứ hai, Ninh Hữu Lí lấy từ kho ra khoảng ba cân Kim Phất Châu.

 

Đây là số nàng vốn định dùng để làm giống Kim Phất Châu, hạt nào hạt nấy tròn trịa, sáng bóng, vừa nhìn đã biết là thượng phẩm tuyệt hảo.

 

Khác với ba lạng mà quái y yêu cầu lúc đó, nàng mang đến tận ba cân, chính là để đối phương nguôi giận vì nàng thất hứa.

 

Đây chính là Kim Phất Châu đó nha, nể mặt Kim Phất Châu, hắn có muốn tức giận cũng phải đắn đo một phen.

 

Ngoài ra, Ninh Hữu Lí còn lôi cả kim khố mà Lão khùng và Hư Di lão giả đưa cho ra.

 

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng đã quyết định sang lại cửa hàng mà chưởng sự Quỷ Thị lần trước đề nghị.

 

Mặc dù nàng vì mua đồ cho cá lớn mà tiêu gần hết số tiền kiếm được ở Quỷ Thị, nhưng vẫn còn một đống lớn thế này, không lo không có tiền tiêu.

 

Còn dùng cửa hàng này làm gì, nàng cũng đã nghĩ kỹ rồi.

 

Ninh Hữu Lí thu dọn xong xuôi mọi thứ, lại đến Đệ Nhất Trì xem tình hình sinh trưởng của trứng cá trong kết giới, rồi cưỡi Tiểu Hắc xuống núi.

 

Tô Dư Xuyên im lặng trong ao nhìn bóng dáng xa dần, sự hoài nghi bản thân trong lòng không ngừng tích tụ, sắp đạt đến cực điểm.

 

Nàng... đang trả thù sao?

 

Hắn đã suốt ba ngày, không, ba ngày linh bốn canh giờ chưa ăn gì rồi đấy.