Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 156



 

Nhưng dù vậy, nàng vẫn không yên tâm, quyết định đi dạo quanh Linh Vân Trì một vòng nữa.

 

Linh Vân Phong là ngọn núi cao nhất trong mười một ngọn, đầm thứ nhất lại là đầm ở vị trí cao nhất, bên trên tiếp giáp kết giới đại trận, bên dưới thông ra biển lớn, nhìn thế nào cũng là vị trí dễ bị xâm nhập nhất.

 

Huống hồ, nơi đó còn có con cá lớn bảo bối nhất của nàng.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 



 

Ba ngỗng một thỏ lại một lần nữa chạy thoát khỏi sự truy kích của nam nhân kia, tụ tập lại trong một khu rừng.

 

“Tu sĩ đáng c.h.ế.t.” Con ngỗng lớn hung tợn nói.

 

“Hay là, nhân lúc hắn không chuẩn bị… g.i.ế.c quách hắn đi!” Con ngỗng thứ hai âm trầm nói.

 

“Im miệng! Các ngươi có đủ cho hắn một mâm không?” Giọng con ngỗng thứ ba lạnh đến cực điểm, giang cánh tát cho mỗi con một cái.

 

Con thỏ sắp suy sụp: “Sao tên này cứ bám riết chúng ta không tha? Rõ ràng lúc ta đào hang không để lại bất cứ dấu vết gì mà!”

 

Cách đó không xa, Bùi Giác tập trung tinh thần quan sát xung quanh, tìm kiếm ma khí dường như ở khắp mọi nơi.

 

“Là hơi thở trên người chúng ta.” Con ngỗng lớn trầm tư một lát, rất nhanh đã có đáp án. Bọn chúng quanh năm ở Ma giới, trên người sớm đã nhiễm ma khí dày đặc, trong thời gian ngắn không thể tiêu trừ, đương nhiên dễ bị tu sĩ cảnh giới cao phát hiện.

 

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Con ngỗng thứ hai lộ vẻ nghi hoặc.

 

“Im miệng! Hắn sắp tới đây rồi!” Con ngỗng thứ ba hít sâu một hơi: “Các ngươi muốn bị phát hiện à?”

 

Con thỏ run lẩy bẩy.

 

Cũng may đã trải qua chặng đường dài từ Ma giới đến Thanh Quân Tông, ma khí trên người bọn chúng không quá nặng, hòa lẫn với sát khí và âm khí tối nay, ngược lại tạo thành ảo ảnh như có như không.

 

Ngay lúc ba ngỗng một thỏ vừa thở phào, một giọng nói nhỏ lại khiến tất cả bọn chúng dựng hết cả lông.

 

“Một lũ ngu xuẩn.”

 

Quay đầu lại, là Tả Hộ pháp Ảnh Truy đã bất tri bất giác đến sau lưng bọn chúng.

 

Con thỏ lập tức toát mồ hôi lạnh, nếu Tả Hộ pháp là địch nhân, bọn chúng lúc này đã c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn.

 

“Ảnh Truy đại nhân…”

 

Con thỏ sợ hãi kêu một tiếng, lại trộm liếc nhìn gã. Có thể khiến Tả Hộ pháp phải hóa thành nguyên hình, nghĩa là động tĩnh tối nay phải được nén xuống mức nhỏ nhất, nếu bứt dây động rừng, bọn chúng đều sẽ c.h.ế.t rất khó coi.

 

“Ta sẽ thả chướng khí làm yểm hộ, các ngươi tiếp tục đi tìm.” Ảnh Truy nhìn bóng người xa xa, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh trăng u tối trên trời, bộ lông hơi xoăn theo gió tung bay.

 

Gã quay đầu lại, đối mặt với ba ngỗng một thỏ: “Nếu gặp một cô nương có tướng mạo xuất chúng, bất luận thế nào cũng không được làm hại nàng.”

 

“Tướng, tướng mạo xuất chúng?” Con thỏ hơi cà lăm: “Trong Thanh Quân Tông này, hình như cô nương nào cũng vậy…”

 

Nó hơi mù mặt.

 

“Cô nương đó không giống.” Ảnh Truy hồi tưởng, cũng không biết dùng từ gì để hình dung: “Các ngươi nhìn thấy nàng sẽ biết.”

 

“Vâng, vâng…” Con thỏ không dám phản bác, nhỏ giọng đồng ý.

 

“Vậy – các ngươi còn chờ gì nữa?”

 

Theo tiếng chất vấn của Ảnh Truy, ba ngỗng một thỏ cất bước bỏ chạy, một lần nữa lẩn hoàn toàn vào bóng cây tối tăm.

 

Cũng không biết có tìm được Ma Tôn không…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ảnh Truy không khỏi suy nghĩ sâu xa, gã đúng là đã nhận ra hơi thở của Ma Tôn trong Thanh Quân Tông, nhưng không biết rốt cuộc Ma Tôn là bất đắc dĩ phải ở lại đây, hay là đang có kế hoạch mà ẩn mình.

 

Nếu là vế trước, gã đều có cách đưa Ma Tôn rời đi; nhưng nếu là vế sau…

 

Da đầu hơi tê dại.

 

Chỉ mong là có thể tìm được.

 

Ảnh Truy rũ mắt, như vậy, nỗ lực gã bỏ ra mới không uổng phí.

 

Vài giây sau, một bóng xám biến mất tại chỗ như tia chớp.

 



 

Chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đại trận sơn môn khởi động lại.

 

Ninh Hữu Lí xách đèn lồng, men đường đi về phía đầm thứ nhất, nơi có con cá lớn.

 

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, phần lớn đệ tử Linh Vân Phong tuần núi đã lục tục trở về nơi ở, con đường này cũng sẽ không có đệ tử nào khác đến nữa.

 

Hôm nay, hữu kinh vô hiểm…

 

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Ninh Hữu Lí đột nhiên thoáng thấy một vệt màu sắc sặc sỡ lướt qua tầm mắt, tốc độ cực nhanh, đến nỗi chim Linh Thứu của Dị Thú Viên cũng phải chào thua.

 

Đó là cái gì!?

 

Sau giây phút kinh ngạc, lập tức là sự cảnh giác – kể từ khi nàng mang 1600 năm tu vi, tư chất cũng được tẩy luyện thành thiên tài, năng lực cảm nhận của nàng đã mạnh hơn trước quá nhiều. Bởi vậy, nàng có thể xác định, vệt màu sắc ban nãy mang theo một luồng hơi thở không thích hợp.

 

Càng khiến người ta bất an là, hướng mà vệt màu đó chạy trốn chính là vị trí của đầm thứ nhất.

 

Ninh Hữu Lí nín thở tập trung, rất nhanh đã nhận ra ngọn nguồn của luồng hơi thở kia, cũng bước nhanh về phía đó.

 

Ba ngỗng một thỏ đã dò xét đến đầm thứ nhất, lại không ngờ lại gặp phải người của Thanh Quân Tông ở đây.

 

“Làm sao bây giờ?” Con ngỗng lớn giọng điệu hung dữ.

 

“Không biết, dù sao cũng không thể g.i.ế.c.” Con ngỗng thứ hai giọng âm trầm, vẫn còn nhớ lời Ảnh Truy dặn.

 

“Im miệng! Ba con ngỗng biết nói, các ngươi còn muốn gây chú ý cho nàng à?” Giọng con ngỗng thứ ba như từ động băng vọng ra.

 

Con thỏ nhìn trời, đã muốn đ.â.m đầu xuống hồ tự sát – kìa, bên cạnh vừa hay có một cái ao thật lớn.

 

Trong đêm khuya yên tĩnh này, một người và một đám gia súc nhìn nhau trân trối.

 

Tuy khoảng cách rất xa, nhưng Ninh Hữu Lí vẫn thấy rõ, đó là ba con ngỗng hoa lớn và một con thỏ lớn màu nâu.

 

Thuận tiện, nàng cũng nghe thấy tiếng của chúng nó.

 

Ngỗng và thỏ… biết nói?

 

Vẻ mặt Ninh Hữu Lí trở nên vô cùng kinh ngạc.

 

Tuy biết đây là Tu chân giới, nhưng chuyện động vật mở miệng nói tiếng người, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thực sự đả kích thế giới quan của nàng.

 

“Chờ đã, nàng có phải là người mà Tả Hộ pháp nói không?” Con ngỗng lớn hạ thấp giọng.

 

Ba ngỗng một thỏ mượn ánh trăng cẩn thận đ.á.n.h giá, không sai, thiếu nữ trước mắt xinh đẹp hơn tất cả nữ nhân bọn chúng thấy từ lúc lên núi tới nay, nếu không phải muốn bắt thứ gì đó, e là còn diễm lệ hơn cả đào hoa yêu trong Cửu Khúc Linh Động.

 

Nhưng điều khiến bọn chúng chú ý hơn, là khí thế không thể xem thường quanh thân nàng…