9
Tiêu Lâm vẫn sống.
Rốt cuộc là vì sao?
Ta chau mày, nghiêng đầu nhìn Tiêu Cảnh Lan, lòng đầy nghi hoặc.
Hắn siết tay ta, thấp giọng trấn an:
“Cứ xem thế nào đã.”
Bên ngoài điện, bóng đêm phủ kín.
Trong điện, đèn đuốc sáng trưng, ánh nến lay động theo gió, đổ bóng mơ hồ lên ngự án.
Hoàng đế ngồi đó, tay cầm một miếng ngọc bội, đầu ngón tay mơn trớn từng đường vân ngọc.
Ta nhận ra ngay — chính là miếng ngọc bội năm xưa đã khiến chân tướng bại lộ.
Kiếp trước, vì miếng ngọc này mà thân phận thật sự của Tiêu Lâm bị lộ.
Hoàng đế cho người điều tra, phát hiện Thái tử mình yêu thương không phải con ruột.
Còn đứa trẻ bị lưu lạc — lại là huyết mạch chân chính — đang trốn nơi tiệm bánh bao nhỏ, sống lay lắt trong sợ hãi.
Vì ăn năn, Hoàng đế về sau dung túng Tiêu Lâm đến cực điểm, để hắn g.i.ế.c hại công thần, tàn sát người vô tội.
Phụ mẫu, huynh đệ của ta đều c.h.ế.t trong tay hắn.
Ta nghiêng người ghé sát tai Tiêu Cảnh Lan, hạ giọng thì thầm:
“Cảnh Lan ca ca, thấy miếng ngọc trong tay bệ hạ chứ?
Một lát nữa, chàng hãy cắn răng nhận đó là của chàng.
Nói rằng mới đây bị thất lạc, ta sẽ có cách khiến bệ hạ tin.”
Trước kia mỗi lần ta cần hắn giúp việc gì, đều gọi hắn là Cảnh Lan ca ca.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tiêu Cảnh Lan khẽ gật đầu, cũng dùng giọng chỉ ta nghe được, đáp:
“Được. Mọi việc… nghe theo Hi Hi.”
10
Thấy ta và Tiêu Cảnh Lan chậm rãi tiến vào, Hoàng đế ngẩng đầu liếc nhìn.
Chỉ một ánh mắt hờ hững, lại khiến lòng ta run rẩy như bị áp chế bởi thiên uy.
Phải chăng quỹ đạo của kiếp này đã bị ta cùng Cảnh Lan làm đảo lộn?
Phải chăng chân tướng năm xưa, đến nay vẫn còn vùi sâu dưới những bức tường son của hoàng cung?
Không giống như kiếp trước, Hoàng đế lập tức hạ chỉ bắt giữ Cảnh Lan.
Lúc này, trong điện tĩnh lặng như tờ.
Ngài cất miếng ngọc bội trong tay, phất tay cho Tiêu Lâm tiến lên.
Dưới ánh nến lờ mờ, ta rốt cuộc cũng trông rõ diện mạo người kia.
Trên trán hắn có thêm một vết sẹo dữ tợn, so với kiếp trước lại càng thêm ma mị, tựa như quỷ vật bò ra từ địa ngục.
Không thể, nhất định không thể để hắn một lần nữa trở thành Thái tử.
Hoàng đế gõ nhẹ lên mặt án, trầm giọng nói:
“Ám vệ dẫn người này từ bãi tha ma về. Trên người hắn không chỉ có vật của tiên Hoàng hậu, dung mạo lại giống trẫm đến vậy. Thái tử, con nói xem, có phải rất kỳ quái không?”
Ta và Cảnh Lan liếc nhau, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Thuốc độc khi ấy... ắt đã xảy ra sơ suất.
Triệu Diễm Tuyết, có lẽ cũng chưa chết.
Chưa đợi Cảnh Lan mở lời, Hoàng đế đã lạnh nhạt nói tiếp:
“Trẫm nhớ năm xưa từng tặng Hoàng hậu một miếng ngọc bội, vì sao những năm này chẳng thấy Thái tử đeo?”
Ánh mắt ông dò xét, tựa hồ còn đang do dự, chưa thể phân định được ai mới là huyết mạch chân chính của hoàng gia.
Tiêu Cảnh Lan mặt không đổi sắc, chậm rãi đáp:
“Miếng ngọc này là di vật mẫu hậu lưu lại. Nhi thần vẫn luôn cất giữ, không nỡ mang theo. Lần trước khi đến gặp Thái tử phi, từng lấy ra ngắm nhìn, không ngờ lại sơ ý đánh mất. Việc kẻ kia có được ngọc bội, nhi thần hoàn toàn không hay biết.”
Tiêu Lâm nghe thế, liền cao giọng phản bác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nói dối! Dân phụ nuôi ta từng nói, ngọc bội này được bọc trong tã từ lúc ta còn nằm nôi, là vật mẫu thân lưu lại!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
11
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, lãnh đạm nói:
“Trẫm thật không ngờ, một vật lại có thể là di vật của hai người. Nếu là ngọc mà Thái tử từng đánh mất, Thái tử có chứng cứ gì chứng minh đó thực sự là vật của mình?”
Giọng điệu tuy ôn hòa, nhưng trong lời nói đã mang vài phần ngờ vực.
Chắc hẳn lúc này, ông đã thiên về Tiêu Lâm – kẻ mang gương mặt giống ông đến bảy phần.
Ta tiến lên một bước, cúi mình thi lễ:
“Bệ hạ, miếng ngọc bội này từng được điện hạ tặng cho thần thiếp. Là thần thiếp sơ ý làm mất, nên người mới nhận lấy lỗi về mình.”
“Điện hạ từng cho thần thiếp xem qua, miếng ngọc này có cơ quan tinh xảo. Nếu bệ hạ cho phép, thần thiếp xin thử trước mặt mọi người. Dù có lòng dối trá, thần thiếp cũng không thể làm giả cơ quan trong ngọc trước ánh mắt chư vị.”
Tiêu Lâm cười lạnh:
“Miếng ngọc này ta mang theo bên mình từ nhỏ, nào có cơ quan gì?”
Hoàng đế liếc nhìn hắn, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Rồi quay sang ta, ra hiệu cho nội quan đưa ngọc.
“Nguyên Hi”, giọng ông trầm ổn, “bất kể ai là Thái tử, ngươi vẫn là Thái tử phi do trẫm đích thân chỉ hôn.”
Ta quỳ xuống dập đầu:
“Tạ bệ hạ thương xót. Nhưng thần nữ bước vào Đông cung, chẳng phải vì danh xưng Thái tử phi, mà là vì Tiêu Cảnh Lan.”
Kiếp trước, chính vì sự sủng ái thiên vị của ông, đã khiến ta trở thành cái gai trong mắt Tiêu Lâm và Triệu Diễm Tuyết.
Cũng chính vì thế mà cuộc đời ta bị đẩy vào bi kịch.
Đế vương ngồi trên cao, nào hay rằng, có những khi sự thiên ân cũng chính là nhát d.a.o chí mạng.
Ta nhận lấy ngọc, dọc theo viền khảm mà lần mò một lúc.
Cuối cùng, tìm được một chốt nhỏ khéo léo, nhẹ nhàng nhấn vào.
“Cạch.”
Ngọc bội tách ra làm đôi. Ở chỗ nối khắc hai chữ nhỏ:
“Hữu An.”
Đó là tên tự mà tiên Hoàng hậu từng đặt cho Thái tử.
12
Ta cung kính dâng ngọc bội trở lại.
Hoàng đế tiếp lấy, nhìn hai nửa ngọc trong tay mà ngẩn người.
Tư thế thẳng tắp ban nãy bỗng chốc đổ sụp, như thể linh hồn đã thoát ra khỏi thân xác.
Trong phút chốc, ta bỗng thấy người kia – từng là chí tôn thiên hạ – như đã già đi mấy tuổi.
Hồi lâu sau, ông khẽ thở dài:
“Cơ quan trong ngọc... là trẫm dạy cho Thanh Hòa khắc vào.”
Ánh mắt ông xoáy về phía Tiêu Lâm, giọng điệu lạnh lùng chất vấn:
“Nếu là vật ngươi mang theo từ nhỏ, sao lại chẳng biết bên trong có huyền cơ?”
“Ta… ta…”
Tiêu Lâm mặt trắng bệch, lời nói lắp bắp, chẳng thể thốt ra thành câu.
Ta quay sang nhìn Tiêu Cảnh Lan, âm thầm chớp mắt ra hiệu.
Tiêu Lâm dù có nát óc suy nghĩ cũng không sao hiểu được, vì sao ta biết bên trong ngọc có cơ quan ẩn giấu.
Nếu không phải kiếp trước hắn bóp cổ ta, muốn móc mắt ta,
Ta trong lúc giãy giụa đã giật đứt miếng ngọc treo bên hông hắn, khiến nó vỡ thành hai mảnh.
Lúc ấy mới hay trong ngọc có bí mật.
Nghĩ đến những điều hắn từng gây ra... cái c.h.ế.t của người thân, của phụ mẫu ta...
Ta nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ghê tởm.
Đã không thể dùng độc g.i.ế.c hắn, vậy thì ta sẽ khiến hắn c.h.ế.t từ từ trong tuyệt vọng.
Tiêu Lâm, kiếp này, ta tuyệt đối... tuyệt đối sẽ không để ngươi dễ dàng sống yên.