13
Ta vốn cho rằng, thân phận Thái tử giữa Tiêu Cảnh Lan và Tiêu Lâm đã rõ như ban ngày.
Hoàng đế trong cơn thịnh nộ, tất sẽ hạ chỉ xử Tiêu Lâm bằng hình phạt nặng nề.
Thế nhưng ngoài dự liệu của ta, ông ta lại không nhắc đến chuyện xử trí Tiêu Lâm nửa lời.
Thuở niên thiếu, Hoàng đế chẳng được sủng ái.
Ông giỏi nhẫn nhịn, khôn ngoan cơ trí, cuối cùng vượt qua muôn trùng huynh đệ mà đoạt được long vị.
Việc khiến người người kinh hãi nhất trong đời ông, chính là cướp đoạt hôn thê của đại tướng quân Hạ Lẫm, rồi lập làm Hoàng hậu.
Tiếc rằng, Hoàng hậu khó sinh mà mất khi hạ sinh Thái tử.
Từ đó về sau, hậu cung không ai thay thế.
Ông thủ thân như ngọc, sống trong cô đơn suốt mấy chục năm.
Mãi đến khi biết Tiêu Cảnh Lan không phải huyết mạch của mình, ông mới hiểu: tiên Hoàng hậu trước khi c.h.ế.t vẫn ôm hận, thậm chí không tiếc dùng con mình làm công cụ trả thù.
Tất cả phẫn nộ, uất ức, ông đều trút lên người Tiêu Cảnh Lan – đứa trẻ không cùng huyết thống.
Thánh chỉ ban tội lăng trì khi xưa, là do chính tay ông hạ bút.
Thế nhưng hiện tại, đối với Tiêu Lâm, lại dung túng đến mức chỉ sai người giam hắn trong một viện bỏ hoang.
Trong lòng ta dấy lên nỗi nghi hoặc.
“Lui cả đi, trẫm mệt rồi.”
Công công quản sự cúi đầu đáp ứng, tiến lên dập tắt nến trên ngự án, dìu Hoàng đế rời đi.
Khi ông bước qua ngưỡng cửa ngự thư phòng, không hiểu vì sao ta lại ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bóng lưng ông già nua gầy guộc, lê từng bước nặng nề, dần chìm vào màn trướng dày như đêm đen vô tận.
14
Trở về Đông cung, Tiêu Cảnh Lan chẳng biết bị gì, vừa vào cửa liền ấn ta vào vách mà hôn rất lâu.
Ban đầu chỉ là nụ hôn nhẹ, dần dần lại biến thành cắn nuốt lẫn nhau, môi răng quấn quýt.
Mãi đến khi ánh trăng soi qua song cửa, hắn mới buông ta ra, trán tựa trán thở dốc:
“Hi Hi, nàng nói cho ta biết… kiếp trước sau khi ta chết, nàng… có sống tốt không?”
Tiêu Cảnh Lan vốn là người thông tuệ, chỉ từ một vài hành vi bất thường của ta mà đã đoán được đôi ba phần.
Ta vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò kia, giọng nhỏ nhẹ:
“Không tốt chút nào, rất khổ sở… cho nên kiếp này thiếp phải đòi lại.”
Đầu ngón tay ấm áp của hắn khẽ vuốt ve má ta.
Thanh âm khàn khàn vang lên:
“Xin lỗi… là ta không bảo vệ được nàng.”
“Vậy chàng phải sống thật tốt, từ từ bù đắp cho thiếp.”
Hắn lại thì thầm bên tai, dịu dàng đến mức khiến lòng ta run lên.
Lúc ấy, hắn cho người truyền thiện, đột nhiên hỏi:
“Thuốc độc đó… nàng mua ở đâu?”
Ta bận ăn, bụng đói meo, tiện tay chỉ về phía Vân Hương đang hầu bên:
“Nàng ấy mua đó.”
Vân Hương chẳng chút ngại ngần đáp:
“Hồi Xuân Đường ở Đông thị, sao vậy ạ?”
“Thảo nào…” Tiêu Cảnh Lan khẽ thở dài:
“Đó là một tiệm thuốc dỏm, thuốc chuột cũng làm từ bột ngô.”
Tay ta đang múc canh khựng lại giữa chừng.
Một lát sau, khẽ bật cười.
Thì ra là vậy, nên Tiêu Lâm mới có thể thoát chết.
Đúng thật là trời xui đất khiến.
15
Nửa tháng trôi qua, vẫn chưa thấy Hoàng đế xử trí Tiêu Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngược lại, Tư Thiên Đài bỗng trở nên bận rộn dị thường.
Hôm đó, Tư thiên giám tay cầm một cuộn tấu chương dày, lên triều tâu rằng:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ngày mai có dị tượng xuất hiện.
Dị tượng sẽ gây bất lợi cho quốc vận, cần người mang điềm lành mới có thể hóa giải tai ương.
Sau khi tra xét kỹ lưỡng, người ấy… lại là Tiêu Lâm.
Hoàng đế mừng rỡ, lập tức phong cho Tiêu Lâm một chức quan hư danh, lại đặc cách giữ hắn lại trong cung để tiện Tư thiên giám quan sát.
Lúc nghe tin, ta đang trong viện cho cá ăn.
Nắm thức ăn rải xuống hồ, đàn cá tranh nhau giành giật, mặt nước gợn sóng, nhưng ta chẳng còn hứng thú gì.
Tiêu Cảnh Lan từ phía sau ôm lấy ta:
“Ai khiến Hi Hi của ta phiền lòng như thế?”
Ta đưa túi thức ăn cho Vân Hương, kéo hắn tới ngồi bên đình:
“Ai chẳng biết Tư thiên giám từ trước đến nay đều là người của Hoàng đế? Rõ ràng bệ hạ vẫn nghi ngờ chàng.”
Hắn bật cười:
“Thật ra, dung mạo Tiêu Lâm rất giống phụ hoàng. Người đa nghi như phụ hoàng… sao có thể dễ dàng tin tưởng chàng?”
Ta chau mày:
“Nhưng giữ hắn bên cạnh chẳng khác nào bảo vệ hắn cả.”
Tiêu Cảnh Lan nhìn ra mặt hồ, đàn cá đã ăn no, rời đi.
Gợn nước cũng dần tan.
Hắn cười nhẹ:
“Tối nay ăn cá nướng nhé?”
Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn liền kéo ta vào lòng cười khẽ:
“Ngày tháng hãy còn dài. Ta và nàng đều đã được trọng sinh, biết rõ nhiều bí ẩn người đời chẳng biết, há chẳng nên tận dụng cho tốt?
Tiêu Lâm từ nhỏ sống trong dân gian, không học vấn, chẳng bản lĩnh.
Người duy nhất hắn có thể bám víu… chính là phụ hoàng. Nếu một ngày nào đó, phụ hoàng cũng không tin hắn nữa… thì sẽ thế nào?”
“Vài ngày trước, ám vệ của ta có truyền mật thư về.”
“Những người từng hầu hạ bên cạnh tiên Hoàng hậu khi xưa, sau khi xuất cung đều như bốc hơi khỏi nhân gian.”
“Giờ… không còn ai có thể chứng minh thân phận thực sự của Tiêu Lâm.”
16
Nhờ vào cái gọi là “điềm lành” ấy, Thẩm Duệ – nay là Tiêu Lâm – như cá gặp nước trong cung, ngày càng vênh váo tự đắc.
Đối với Triệu Diễm Tuyết, hắn quả thật si tình. Không biết đã dập đầu cầu xin Hoàng thượng ra sao, mà đến cả nữ nhân kia cũng được cho phép tiến cung.
Hôm ấy, ta tình cờ gặp nàng trong nội đình, suýt chút không nhận ra.
Triệu Diễm Tuyết năm xưa chỉ là một nha đầu quê mùa, tay chân lấm lem bán bánh bao, giờ lại khoác lụa là gấm vóc, trâm hoa điểm thủy, y phục thời thượng nhất kinh thành.
Sắc mặt vênh vang, sau lưng có mấy cung nữ cúi đầu khép nép theo hầu, không biết còn tưởng trong cung lại có thêm một vị chủ tử mới.
Nàng phe phẩy khăn tay bước về phía ta.
Ta liếc nàng một cái, bình thản đứng chờ nàng hành lễ. Dù sao hiện giờ Tiêu Cảnh Lan vẫn là Đông cung Thái tử, ta – danh chính ngôn thuận là Thái tử phi, được Hoàng thượng thân phong ban hôn.
Nào ngờ Triệu Diễm Tuyết đứng chắn ngay trước mặt ta, hếch cằm, hừ lạnh:
“Có người nhặt được cục đá, lại tưởng là trân châu bảo ngọc.”
Ta cười cười, giả vờ không nhận ra, lạnh nhạt hỏi:
“Vị cô nương đây là...?”
Lập tức có một tiểu cung nữ quỳ rạp trước mặt ta, giọng run rẩy:
“Tham kiến Thái tử phi, Triệu cô nương là biểu muội của Thẩm đại nhân, được vào cung thăm thân.”
Đúng rồi, lúc này Tiêu Lâm vẫn mang danh Thẩm Duệ, chưa được ban họ vua.
Ta nhướng mày, giọng điệu mỉa mai:
“Bản cung thấy phong thái của cô nương, suýt tưởng trong cung lại có thêm một vị nương nương mà bản cung chưa từng diện kiến.”
Quả nhiên Triệu Diễm Tuyết tức tối, quát lớn:
“Phỉ! Thái tử phi gì chứ, ngươi còn có thể đắc ý đến bao giờ?”