Kiếm Tinh Ngân đâm thủng mắt trận. Trong ánh sáng rực rỡ như ban ngày, trận pháp thủy kính ầm ầm sụp đổ. Hai thế giới song song đối xứng qua mặt gương dần dần hợp thành một thể, thế giới ảo trong gương dần dần biến mất, các đệ tử còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã ngơ ngác đặt chân đến bí cảnh thật. Vòm trời vốn thấp hẹp sáng lóa vỡ ra như pha lê để lộ ra bầu trời đêm rộng lớn vẩn đục mây đen, trăng máu treo lừng lững giữa trời tỏa xuống ánh đỏ nhàn nhạt.
Biển cây xanh tươi um tùm biến mất không còn một dấu vết, thay vào đó là những gốc cây khô khốc, chỉ còn trơ lại cành nhánh khẳng khiu; không khí xung quanh có màu đen và hồng trộn lẫn, ma khí như sương mù phiêu tán trong đêm, lặng lẽ lan đến từng ngóc ngách. Mùi máu tươi và mùi thi thể phân hủy cuộn vào nhau, thế ngoại đào viên đột nhiên biến thành chiến trường, phong cách thay đổi quá đột ngột làm nhiều đệ tử sợ xanh cả mặt.
Nhưng đệ tử của các đại môn phái chẳng qua chỉ bị dọa chút chút. Nếu phải so sánh thì Kỳ Hàn và đám ma tu còn thảm hơn rất nhiều. Ma tộc ở trong bí cảnh kẻ chết kẻ bị thương, nhiều vô số kể, bí cảnh lại đóng kín nhiều năm, ma khí mang sát nghiệt nặng nề cứ quanh quẩn không thể tan. Những hồ tộc linh lực hao tổn nặng nề bị nhiễm loại ma khí này nên hóa thành "quỷ kính" ăn thịt người, còn đám ma tu trọng thương chưa lành cũng bị phản phệ mà bị thương thêm lần nữa.
Hứa Duệ ngơ ngác đứng nhìn những vết rách la liệt lan ra như cánh hoa cuối chân trời, nhất thời bị nó làm cho kinh ngạc đến mức không thốt lên được câu nào. Qua một lúc lâu hắn mới nhỏ giọng nói với Kiều Nhan: "Kiều cô nương, như này hẳn là... trận pháp thủy kính đã bị phá rồi nhỉ?"
Hắn nói đến đây thì bật cười rồi quay đầu nhìn về phía thiếu nữ hồ tộc bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng khôn xiết: "Tốt quá rồi! Trận pháp bị phá, linh lực của ma quân sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, chúng ta không cần phải sợ ma tộc nữa, tộc linh hồ cũng được cứu rồi!"
Kiều Nhan nhìn hắn một cái, nàng nghiến răng, xoay người tức tốc chạy về phía ngôi nhà của quỷ kính. Đó cũng là ngôi nhà của thanh mai trúc mã Yến Thanh của nàng.
Bụng của Yến Thanh bị thương một vết rất to, máu đỏ xen lẫn đen đang ào ào chảy ra bên ngoài, cộng thêm vừa bị kiếm khí của Hứa Duệ làm cho bị thương nên tính mạng càng thêm ngàn cân treo sợi tóc.
Dung mạo của hắn đã thay đổi hoàn toàn. Thiếu niên tuấn tú dịu dàng đã không thấy bóng dáng, khuôn mặt trắng nõn quái dị vặn vẹo, tỉ lệ ngũ quan mất cân đối nghiêm trọng; đôi mắt đen như mực đục như nước bùn; làn da khô ráp như vỏ cây; hắn gầy đến mức đáng sợ, cơ hồ chỉ còn một lớp da dán lên bộ xương.
Sau khi bị ma khí bào mòn thần trí, Yến Thanh đã không còn nhận ra nàng. Ban nãy hắn bất chấp tất cả lao đến bảo vệ nàng, cho dù chỉ còn một hơi thở thoi thóp cũng phải bảo vệ thiên ti tuệ trong lòng bàn tay, tất cả những việc này đều là những việc mà hắn đã khắc sâu vào trong cốt tuỷ, cho dù thế nào cũng không thể quên được. Lúc hắn nhìn Kiều Nhan, đồng tử của hắn chỉ có vẻ sợ hãi và mờ mịt. May mắn thay, hắn vẫn còn sống.
- Kiều cô nương, lúc ta vung kiếm có chú ý kiểm soát sức lực, phần lực tác động lên hắn là nhỏ nhất. Kiếm khí kia tuy khiến hắn phải lùi về sau nhưng sẽ không làm hắn bị thương quá nặng. Đừng gấp, ta sẽ tìm thuốc ngay cho cô!"
Hứa Duệ đi ngay sau nàng, lôi túi không gian từ trong người ra. Kim quang vừa lóe lên, một đống lớn dược liệu ào ra chất thành một đống nhỏ.
"Để ta xem nào... Đây là đan hoàn dùng thiên sơn tuyết liên và sí hỏa liên luyện thành, đây là nước duy trì mạng sống làm từ vô thượng tiên chi, đây là nước thánh Thiên Xu dùng minh tâm nhuỵ và vô lượng thủy nhưỡng tạo thành..."
Hắn ngồi xổm trên mặt đất bô lô ba la một tràng rất dài, cuối cùng ngẩng đầu nhìn sang Kiều Nhan, cười ngây ngô không hề phòng bị: "Kiều cô nương, cô thích cái nào thì lấy cái đó đi."
Kiều Nhan hai mắt vẫn đang rưng rưng, sắp khóc nấc lên, nhưng sau khi nhìn thấy đống đồ vật trên mặt đất thì trợn mắt há hốc mồm. Tuy rằng nàng chưa bao giờ ra khỏi bí cảnh nhưng vì chữa trị cho các "tộc nhân" bị thương mà nàng không quản ngày đêm đọc hết y thư, tự học y pháp. Những dược liệu mà hắn vừa nhắc đến nàng cũng đã nghe qua.
Sí hỏa liên là bảo vật trăm năm khó gặp, bình thường chỉ mọc trên vách núi lửa cực dương cực nóng; nước thánh Thiên Xu vừa nghe tên đã thấy đắt, mà sự thật cũng chính là như thế: đây là bảo bối mà vô số người của giới Tu tiên tha thiết ước mơ, vì tranh đoạt nó mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu; còn nước duy trì mạng sống tên Thiên Hương kia có công dụng nối liền xương gãy, bị thương nặng uống vào là khỏi hẳn, quý giá đến nỗi một lọ có thể mua một toà thành. Thế mà giờ khắc này, tất cả những thiên linh địa bảo cao quý đó đều bị Hứa Duệ đổ trên đất, lại còn chào mời câu: "Lấy thoải mái đi!" cứ như đang bán hàng chợ đổ đống vậy.
Rốt cuộc người này có địa vị như thế nào?
"Ta không hiểu mấy thứ dược liệu này lắm, cô đừng khách khí." Hứa Duệ thấy nàng không nhúc nhích thì vội vàng nói: "Nhà ta còn nhiều lắm, thật đấy! Cha ta bảo với ta rằng nếu không nhanh chóng dùng hết mất cái cũ thì mấy cái mới trong nhà sắp không có chỗ mà chứa nữa rồi."
Yến Thanh bị một tên quỷ kính khác tấn công cơ hồ muốn sổ cả ruột gan ra ngoài, theo lẽ thường thì hắn sẽ không sống được bao lâu nữa. Nhưng tiền tài vượt ra ngoài khỏi phạm vi ngũ hành, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Hứa Duệ lại là một kẻ vô cùng có tiền, thế nên không thể giống như "lẽ thường" được. Hèn gì trông hắn có vẻ rất nhát gan, lại sợ phiền phức, như thể một thiếu gia từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa. Hóa ra người này không những cuồng sư tỷ mà cha mẹ hắn còn có tiền, trên người không chỗ nào không có tiền.
Bây giờ Kiều Nhan vẫn chưa biết, giới Tu tiên ở ngoái bí cảnh, một trong tam đại thế gia của kinh thành mang họ "Hứa".
Kiều Nhan: ...
- Cảm ơn huynh.
Kiều Nhan ngốc ngốc lấy một bình cao sinh cơ trong đống bảo bối đó rồi ngồi xổm xuống bốn mắt nhìn nhau với quỷ kính. Thấy nàng đến gần mình, Yến Thanh như thể sợ bảo vật của mình bị cướp đi nên lui về sau vài bước cuộn người ngồi ở góc tường, cảnh giác nắm chặt thiên ti tuệ trong tay.
- Ngày ấy lúc ta tặng nó cho chàng, thái độ của chàng không giống như vậy đâu.
Kiều Nhan nhìn thấy thế thì nghẹn ngào nói một câu, nước mắt lại trào ra. Thoáng nhìn thấy vết thương máu me dữ tợn trên bụng hắn, nàng biết không thể chậm chạp thêm được nữa, bèn hoảng loạn giơ tay lên lau khô nước mắt: "Là ai mặt lạnh như băng nói với ta: "Không tệ." hả... Đồ ngốc này."
Yến Thanh hình như không ngờ được rằng nàng sẽ khóc nên ngây ra rồi luống cuống không biết phải làm sao. Hắn thấy cô nương xa lạ trước mắt giơ tay phải lên, trên cổ tay nàng cũng có một cái thiên ti tuệ màu xanh biếc. Tên quái vật làm cho người ta sợ hãi ghê tởm này bỗng thu sát khí lại, đôi mắt vẩn đục sương đen dần dần trở nên trong sáng, vẻ mặt lộ ra vẻ tỉnh táo và đau đớn.
Hắn vẫn không nhớ ra được gì, nhưng sau khi chần chờ một lúc, trong khiếp đảm và kinh hoàng, Yến Thanh cẩn thận giơ tay lau đi giọt lệ ở khoé mắt của nàng.
***
- Kỳ lạ thật, trời trông như nứt ra vậy!
Hạ Tri Châu ngửa đầu nhìn dị tượng phía chân trời, ra sức thét lên vui sướng trong tiếng mặt kính vỡ ầm ầm: "Chắc chắn là bọn Ninh Ninh đã phá được trận pháp rồi! Không hổ là Holmes Edogawa Ninh Ninh! Ta biết là muội ấy có thể làm được mà!"
Hắn vui mừng đến mức nửa người trên và đôi tay cứ lắc lư không ngừng. Thấy Diệp Tông Hành bên cạnh không có động tĩnh gì, hắn bèn ôm chầm lấy cổ của y: "Hôm nay là một ngày tốt lành đấy Diệp Tông Hành! Mau high lên!"
Hai thanh niên này đồng cảnh ngộ sợ ma quân đuổi giết nên túm nhau chạy như điên về phía bắc cứ như dưới chân có Phong Hỏa Luân vậy.
Hạ Tri Châu dùng cách lấy hai chân lần lượt giẫm lên nhau bay lên trời, hai chiếc giày bị hắn giẫm chuyển thành màu xám đen, trông cứ như vừa mới chạy marathon xong, người hắn nhũn ra như một nắm bùn; Diệp Tông Hành bị ma khí đánh cho đầu váng mắt hoa, mãi vẫn chưa hồi thần được.
Hai người chạy không có mục đích một hồi lâu, cuối cùng quyết định chạy vào xóm hồ tộc để trốn, không ngờ vừa mới trốn được vào trong một căn phòng thì thấy cảnh tượng rực rỡ như bắn pháo hoa bên ngoài. Hạ Tri Châu nhìn chằm chằm cảnh tượng ngoài cửa sổ, nhất thời quên cả thù mới hận cũ, điên cuồng lắc cánh tay của Diệp Tông Hành: "Mau mau mau, đừng có đứng đờ ra như người chết thế nữa, mau nhìn ngoài cửa sổ kìa!"
Hắn vô cùng kích động, vừa nói vừa quay đầu lại nhìn, nhưng vừa mới quay được một nửa thì hoá đá.
Cái thứ gần hắn trong gang tấc, bị hắn ôm vào lòng đâu phải Diệp Tông Hành.
Nhìn đôi mắt tròn xoe bling bling, cái đầu to trọc lóc bóng lưỡng không một cọng tóc, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn kia, tất cả đều rất quen thuộc, quen đến mức làm hắn khó mà quên được.
Pháo hoa, ôm, hai mắt nhìn nhau, cảnh tượng này kinh điển cỡ nào, lãng mạn cỡ nào. Ánh mắt chạm nhau, da thịt gần kề, ánh lửa ngoài cửa sổ lãng mạn đến mức làm hắn muốn khóc. Một khắc này làm cảm động thời gian, xúc động cả không gian, thậm chí linh hồn yếu ớt của hắn còn bị ấn tượng đến mức dập nát, xương da cũng không dư thừa.
Cả người Hạ Tri Châu đờ ra trông như dòng thời gian đã ngừng chảy, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười xấu hổ mà không mất lịch sự để lộ tám cái răng trên, sượng sùng chớp chớp mắt. Tại sao người bên cạnh hắn không phải là Diệp Tông Hành mà là quỷ kính thế!!!!
Sau khi hai thế giới hợp lại thành một, những đệ tử và quỷ kính đang ở trong những không gian khác nhau sẽ chạm mặt nhau. Ban nãy bọn họ vẫn ở trong căn phòng này, đến khi thế giới dung hợp, bọn họ đụng phải quỷ kính cũng là lẽ thường tình.
Hạ Tri Châu đương nhiên hiểu điều này. Nhưng thử nghĩ mà xem, bạn đang vừa ngắm pháo hoa vừa ngân nga hát, vừa mới quay đều lại thì thình lình nhìn thấy một khuôn mặt quái dị méo mó máu me bùn đất be bét...
Thế thì ai mà chịu nổi chứ!!!
Hạ Tri Châu sợ tái cả mặt, hai con mắt như muốn rớt ra ngoài, nhưng lại ái ngại quỷ kính đều là tộc linh hồ nên không dám xuống tay với nó. Sau khi trầm mặc một hồi lâu, hắn rít lên một tiếng dài như lừa hí rồi thẳng tay đẩy nó về đằng sau.
Diệp Tông Hành đứng cách hắn một con quỷ kính, vốn đang đứng nghẹn cười hớn hở xem kịch vui thì, nào ngờ Hạ Tri Châu vừa đấy một cái, con quỷ kính vốn đang cách hắn rất xa bỗng nhiên lao thẳng về phía hắn.
Quỷ kính bị đẩy đến mức xoay mòng mòng.
Giống như phân cảnh kinh điển trong phim thần tượng, quỷ kính mặt đối mặt với Diệp Tông Hành rồi dừng lại trong vòng tay của hắn.
Diệp Tông Hành mở to hai mắt, thét lên một tiếng kinh thiên động địa: "A a a a a a! Cái ôm đầu tiên của ông đây!"
***
- Ma tộc thảm bại, trận pháp bị phá, bí cảnh chắc là không còn gì nguy hiểm nữa rồi.
Hà Hiệu Thần nhìn huyền kính của Vạn Kiếm Tông trước mặt, cảm thán: "Hồ tộc tuy bị nhiễm ma khí nhưng chỉ cần bí cảnh mở ra, đưa bọn họ ra ngoài an dưỡng, đợi khi loại bỏ hết ma khí ra khỏi cơ thể là có thể khôi phục thần trí, biến lại thành bộ dáng ban đầu."
Lâm Thiển từ nhỏ đã lớn lên cùng với linh thú nên giàu lòng trắc ẩn, nhìn Kiều Nhan khóc đỏ hai mắt trong huyền kính thì nhẹ nhàng hít vào một hơi: "Cuối cùng tiểu hồ ly cũng được đoàn tụ với thanh mai trúc mã rồi, tốt quá."
"Nói không chừng mẫu thân thật của nàng là một trong những quỷ kính, vẫn chưa chết. Nhưng giờ không có bằng chứng gì chắc chắn, chỉ có thể thể đợi điều tra mới biết được." Thiên Tiện tử cũng thổn thức không thôi, nói đoạn chuyển tầm mắt về huyền kính của Huyền Hư kiếm phái nhà mình: "Ta đi xem đệ tử Huyền Hư như thế nào rồi..."
Nói còn chưa dứt lời, hắn đã trợn tròn mắt.
Trong phạm vi thị lực của mình, hắn thấy huyền kính của phái Huyền Hư hiện lên cảnh một căn phòng âm u chật chội. Thứ đầu tiên truyền vào màng nhĩ của Thiên Tiện Tử là một tiếng kêu vô cùng thê lương và một giọng cười vô cùng điên cuồng. Phong cách này, nhạc dạo này khác với bên Vạn Kiếm Tông như trời với đất làm hắn suýt chút nữa nhồi máu cơ tim.
- Ta ô uế mất rồi, ta ô uế mất rồi!
Diệp Tông Hành khuôn mặt vặn vẹo, vừa khóc vừa cười, ra sức đẩy quỷ kính trước mặt mình vào trong lòng Hạ Tri Châu: "Tại sao ngươi có thể nhân lúc ta chưa chuẩn bị xong mà làm ra việc này, làm sao ngươi dám! Ông đây thủ thân như ngọc bao nhiêu năm như vậy hôm nay trong sạch mất hết rồi!"
Hạ Tri Châu đáng thương cuộn tròn trong một góc ra vẻ sức né tránh, biểu cảm vô cùng đau khổ: "Cái gì mà "cái ôm đầu tiên"! Lần đầu tiên của ngươi... không phải là cái gì Tiểu Đào Hồng cô nương sao!"
- Ngươi thì biết cái gì, Tiểu Đào Hồng là...
Hắn nói được nửa câu thì hung tợn mím môi, vẻ mặt như Dung ma ma năm đó dùng kim hành hạ Tử Vy trong phòng tối, bắt đầu ăn vạ dùng chân đẩy quỷ kính về phía Hạ Tri Châu: "Ta mặc kệ! Tất cả đều là lỗi của ngươi! Trong sạch của ta mất rồi thì ngươi cũng đừng hòng giữ!"
Tên quỷ kính đáng thương kia bị đẩy tới đẩy lui, nó miệng kêu a a mà đi qua đi lại trong vòng tay của hai người, không khác gì một cái thuyền nhỏ dập dềnh trong sóng to gió lớn, ánh mắt toàn đờ đẫn với mê mang.
Hai tên đệ tử lại dám làm ra việc như thế này, các trưởng lão nhìn mà sợ ngây người.
Thiên Tiện Tử: ...
Vẻ mặt Thiên Tiện Tử vô cùng kinh hoàng. Có trưởng lão của Vạn Kiếm Tông thấy hắn như vậy thì vốn định cười nhạo một phen, không ngờ vừa nhìn vào huyền kính đã thấy Diệp Tông Hành của môn phái nhà mình, thế là cũng đứng đờ ra đấy luôn.
Khuôn mặt già nua của Hà Hiệu Thần đỏ lên, ông chần chờ nói: "Đây... Bên ngoài đang thảm thiết bi tráng như vậy, hai đứa này đang làm cái gì thế? Cái gì mà lần đầu tiên, cái gì mà cướp đi sự trong sạch của nhau thế?"
- Hồ tộc thảm, thảm quá đi mất!
Lâm Thiển dùng đôi tay che mặt lại, không đành lòng xem tiếp: "Thiên Tiện trưởng lão, mau đánh chết hai thằng nhóc này đi, đừng giữ lại làm gì!"
Kỷ Vân Khai đang tựa vào bàn viết nhật ký, ngó một cái rồi cắn cắn đầu bút, nghiêm túc viết: "Diệp Tông Hành thủ thân như ngọc nhiều năm lại bị Hạ Tri Châu nhân lúc hắn chưa chuẩn bị xong mà cướp đi..."
Hắn viết đến đây thì dừng lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem cái chữ đằng sau cái "lần đầu" mà Hạ Tri Châu nói rốt cuộc là cái gì*...
(*Nguyên văn: 他写到这里停顿下来,很认真地开始思考,贺知洲话里那个"初"字后面究竟跟着什么东西:报,抱,豹,爆....... Đoạn này Kỷ Vân Khai đang muốn viết chữ "ôm" nhưng không biết chữ "ôm" là chữ nào vì trong tiếng Trung có nhiều từ đồng âm khác nghĩa và cách viết.)
Sau khi im lặng một lúc lâu, Khúc Phi Khanh nói: "Hay là... hay là xem những người khác đi?"
Lần nào Hạ Tri Châu xuất hiện trên huyền kính cũng không có chuyện gì tốt đẹp, Thiên Tiện Tử đồng ý, vội vàng bước lên chuyển cảnh trên huyền kính. Bây giờ hình ảnh đang dừng lại trên người Bùi Tịch. Không biết hắn đã rời khỏi thác nước từ khi nào, bây giờ đang đi đến thôn hồ tộc, tay đang ôm Ninh Ninh đang ngủ. Có lẽ là do trùng hợp, hắn vừa bước vào thôn không lâu đã nghe thấy tiếng ai kêu như tiếng lừa hí hết đợt này đến đợt khác. Lần theo tiếng âm thanh, hắn gặp được Hạ Tri Châu và Diệp Tông Hành mặt mũi bầm dập đang lúc lao ra khỏi phòng.
Hạ Tri Châu hiển nhiên vừa đánh nhau với tên kia một trận. Sau khi nhìn thấy đồng môn, hắn nước mắt lưng tròng, cứ như gián điệp ẩn nấp nhiều năm cuối cùng cũng được trở về với tổ chức, suýt chút nữa nhào luôn vào lòng Bùi Tịch: "Bùi sư đệ! Ninh Ninh sao thế?"
"Sư tỷ ngủ rồi." Bùi Tịch không có hứng thú gì với hai người bọn họ, lạnh nhạt đáp: "Ta đưa tỷ ấy vào trong thôn nghỉ ngơi."
"Ôi chao đây không phải là người quen của chúng ta sao!" Hạ Tri Châu liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đang bị trói gô đằng sau. Hắn ra vẻ tiểu nhân đắc chí, bước đến trước mặt Kỳ Hàn khoe khoang: "Sao ma quân cũng đến đây thế này?"
Kỳ Hàn giật giật khóe mắt, vịt chết vẫn còn cứng miệng: "Ta đây không phải là thua trận bị bắt, chẳng qua là sở thích đặc biệt của ta mà thôi, ngươi không hiểu được đâu."
Trong lúc hắn nói chuyện, Ninh Ninh hơi cựa quậy cái đầu, có vẻ như bị ánh đèn treo ở cửa làm chói mắt, cô nhíu nhíu mày theo bản năng. Bùi Tịch mặt không đổi sắc nhìn xuống, vừa tránh ánh đèn vừa nhẹ nhàng đẩy đầu cô tựa vào trong, để toàn bộ khuôn mặt cô vùi vào trong lòng mình.
Diệp Tông Hành đánh nhau mắt thâm như gấu trúc, suy tư ho nhẹ một tiếng: "Hai người..."
Bùi Tịch im lặng không đáp lại. Bên ngoài huyền kính, Lâm Thiểm cười một tiếng quái dị kinh thiên động địa, nắm lấy cổ Khúc Phi Khanh đáp lời thay hắn: "Đúng đúng đúng! Hai người bọn họ đúng như những gì ngươi đang nghĩ đấy hí hí hí hú hú khẹc khẹc!"
Khúc Phi Khanh bị nàng lay trái lay phải, quay đầu thấp giọng cười với Kỷ Vân Khai bên cạnh: "Nàng ấy điên rồi."
Không ngờ Kỷ Vân Khai cũng giống như nàng nhìn chằm chằm vào huyền kính cười ngây ngô, mắt híp thành hai sợi chỉ, vừa cười toét miệng vừa nói với nàng: "Bùi Tịch học nhanh thật, một đêm ba lần. Các ngươi nói xem có phải hắn ôm xong là nghiện luôn rồi không?"
Hà Hiệu Thần vừa cắn hạt dưa vừa tiếc nuối: "Đáng tiếc sau khi kết thúc đợt thi tài này, không có thị linh thì khó mà có thể gặp lại hai đứa nhỏ này nữa."
Thiên Tiện Tử xoa xoa tay cười hí hí: "Không sao không sao. Hay là Hà trưởng môn phản bội sư môn đến Huyền Hư kiếm phái làm trưởng lão, chẳng những có thể tiếp tục thưởng thức câu chuyện tuyệt đẹp này mà tiền công mỗi tháng còn có thể ưu đãi cho ngài 50% lận."
Hà Hiệu Thần do dự giây lát, xua tay: "Ờm... như thế không tốt lắm đâu."
Khúc Phi Khanh: ...
Đám đàn ông các ngươi rốt cuộc đang nói gì thế! Hà chưởng môn ban nãy ông đã do dự rồi đúng không!
___
Meo: Không thể trách một mình Hạ Tri Châu được, rõ ràng là giới tu tiên này nhà dột từ nóc, nhìn đám trưởng lão già mà không nên nết này đi =)))))))