Từ giờ đến khi cuộc thi kết thúc vẫn còn một khoảng thời gian, sau khi bàn bạc, mọi người nhất trí chờ đến hừng đông ngày mai sẽ phân công nhau ra tìm kiếm những hồ tộc khác trong bí cảnh rồi đưa họ ra bên ngoài tĩnh dưỡng.
Sau khi Kiều Nhan đưa Yến Thanh và những tộc nhân khác vào phòng để chữa trị thì nàng vẫn chưa ra ngoài lần nào.
Thân là hậu duệ hồ tộc duy nhất còn tỉnh táo, sau khi biết được chân tướng rồi nhớ lại từng sự việc đã xảy ra trong mấy năm nay, Kiều Nhan nhất định sẽ vô cùng buồn bã. Ngay cả người EQ thấp như Hạ Tri Châu cũng biết rõ điều này nên cũng không đi quấy rầy nàng.
Lúc này sắc trời đã tối, ai nấy đều đi tìm một gian phòng để nghỉ tạm.
Bùi Tịch cố ý chọn cho Ninh Ninh một gian phòng nhỏ yên tĩnh. Sau khi dùng chú thanh tẩy cẩn thận lau chùi quét dọn xong, hắn mới lôi một bộ chăn gối sạch sẽ từ túi không gian ra trải lên giường. Lúc bế nàng từ trên ghế rồi đặt nàng thật cẩn thận lên cái giường đã được chuẩn bị tươm tất, Bùi Tịch cúi đầu xuống theo bản năng.
Ninh Ninh rất nhẹ.
Trước nay hắn không mấy chú ý đến cơ thể của người khác, cho dù là lúc nhỏ đánh nhau trên đường hay là sau khi bái sư nhập môn đụng chạm với các sư huynh đệ đồng môn. Hắn tính tình cứng rắn lạnh lùng, cho dù dùng nắm đấm nện thật lực lên người bọn họ thì Bùi Tịch cũng chẳng đau lòng mảy may. Thế mà khi ôm Ninh Ninh hắn lại không dám dùng sức quá mạnh, bàn tay chạm vào đầu vai nàng nóng rẫy lên, làm hắn đột nhiên không biết phải làm sao. Tiểu cô nương trong lòng đang lúc ngủ say nhất, cơ thể nàng mềm mại cứ như không có xương cốt. Lúc Bùi Tịch đứng bất động tại chỗ, hắn có thể nghe thấy tiếng thở đều nhẹ nhàng của nàng.
Ban nãy lúc ở bên cạnh thác nước ồn ào thì không cảm thấy gì, bây giờ tiếng hít thở kia hình như còn mang theo cả hơi ấm nhẹ nhàng lướt qua bên tai hắn làm cho hắn vô cớ xoắn xuýt hết cả lên.
Kỳ lạ thật...
Bùi Tịch mím môi không nhìn nàng nữa mà đặt Ninh Ninh nằm lên giường, trúc trắc giúp nàng dém chăn. Kiếm thuật và khả năng quần ẩu của hắn đều là hạng nhất, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đích thân dém chăn cho người khác, thế nên động tác vô cùng vụng về, thậm chí bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của hắn còn làm cho Thừa Ảnh phải bật cười thành tiếng.
"Này, ta nói ngươi nghe Bùi Tiểu Tịch, ngươi chẳng qua chỉ đang dém cái chăn mà thôi, có cần phải nghiêm túc như vậy không? Ai không biết còn tưởng ngươi đang hầu hạ hoàng đế đấy." Thừa Ảnh cười không ngừng được: "Sao thế? Giữ ý vậy à? Không dám động vào con bé sao?"
Lúc nó nói những lời này, Bùi Tịch đang dém lại chỗ chăn gần cổ Ninh Ninh cho bằng phẳng, nghe vậy hắn lạnh giọng đáp: "Hoàng đế là cái thá gì cơ chứ."
- Oa oa oa! Có cốt khí! Giỏi lắm!
Tiếng cười của nó trầm xuống một ít, bỗng nhiên đổi sang giọng điệu xúi giục: "Ta biết ta biết, không một ai có thể so được với Ninh Ninh. Nếu ngươi cảm thấy con bé quan trọng thì cứ việc nói thẳng là được, hai chúng ta thân thiết như vậy, cần gì phải quanh co lòng vòng thế."
Bùi Tịch nghĩ đến mối quan hệ kỳ lạ giữa mình và Thừa Ảnh, đúng là bọn họ không thể thân hơn được nữa. Trước đây nó còn tự xưng bà đây, giờ lại đổi thành huynh đệ, không biết sau này lại đổi thành kiểu xưng hô gì nữa, đúng là nghe mà chối hết cả tai, nói câu nào thối câu đấy. Bùi Tịch không thèm để ý đến nó, hàng mi dài phủ bóng lên đôi mắt. Hắn lại nhìn Ninh Ninh.
Rõ ràng ban nãy vừa rời mắt đi không nhìn nàng nữa mà bây giờ... Hắn thấy mình đúng là tâm trí không kiên định chút nào.
Nàng nằm trên giường, cả đầu hơi lún xuống gối, mái tóc dài xoã ra hai bên mặt phản chiếu làn da trắng như ngọc. Hắn đưa tầm mắt nhìn lướt qua, theo tứ tự từ trên xuống có thể nhìn thấy hàng lông mi mảnh dài như cây quạt nhỏ, cái mũi cao nhỏ xinh và cánh môi màu hoa hồng. Ninh Ninh và hắn là hai người hoàn toàn trái ngược, cho dù là lúc tỉnh hay lúc ngủ đều toát ra vẻ bình dị gần gũi ôn hoà làm cho người ta vô cơ muốn đến gần. Còn hắn thì lúc nào cũng lạnh lùng, cục cằn, không biết kết giao với người khác mà cũng không thú vị, cuộc sống chỉ có hai mục tiêu là "tồn tại" và "luyện kiếm". Quả thực nhàm chán vô cùng.
Bùi Tịch đã từng nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều lần về tiệc tại sao Ninh Ninh lại tình nguyện tiếp cận hắn hết lần này đến lần khác. Rõ ràng hắn không cho nàng được cái gì, hắn không có bất cứ giá trị gì để lợi dụng, mà bên cạnh nàng lúc nào cũng có rất rất nhiều bạn bè, cho dù thế nào cũng không đến lượt hắn. Dù vậy nhưng thỉnh thoảng Ninh Ninh vẫn sẽ đến nơi hắn ở tìm hắn, đứng ở cửa vừa cười vừa vẫy vẫy tay: "Tiểu sư đệ!"
Sau đó Bùi Tịch lại nghĩ: có lẽ Ninh Ninh đối xử tốt với hắn là vì ai nàng cũng đối xử như nhau, nhưng hắn lại không muốn nàng đối xử với ai cũng tốt như vậy.
Bùi Tịch bị cái suy nghĩ kỳ lạ này làm cho hoảng sợ. Hắn hoang mang nhíu mày. Đúng lúc hắn nhíu mày, Ninh Ninh đang nằm trên giường cũng hơi nhíu nhíu mày, hơi cựa quậy cái đầu. Thì ra là có vài sợi tóc ở bị gió đêm thổi phe phất trên mặt nàng khiến nàng cảm thấy ngứa.
Bùi Tịch giơ tay lên. Động tác gạt tóc bằng tay phải của hắn vừa nhanh vừa nhẹ. Nhưng lúc đầu ngón tay vừa chạm vào gương mặt của Ninh Ninh thì toàn bộ cơ thể hắn bỗng nhiên tạm dừng trong chớp mắt. Khi hắn gạt những sợi tóc kia ra thì ngón tay hắn cũng xẹt qua làn da mịn màng trên khuôn mặt nàng.
Chạm vào rồi.
Gương mặt của Ninh Ninh vô cùng mịn màng, chỉ lướt nhẹ một cái, ngón tay sẽ theo quán tính trượt xuống dưới. Mặc dù hắn đã nhanh chóng bỏ tay ra ngay nhưng cảm giác mềm mại như có khi không kia vẫn như còn sót lại trên đầu ngón tay.
Từ trước đến nay Bùi Tịch rất ghét đụng chạm với người khác, nhưng không biết tại sao hắn lại không thấy ghét cảm giác này, thậm chí hắn còn thấy... cho dù có đụng chạm nhiều hơn thì hắn cũng sẽ không cảm thấy phiền phức.
Bỗng nhiên hắn thấy lòng mình rối bời.
Thừa Ảnh không phát hiện ra sự khác thường của Bùi Tịch, nó cố gắng tìm từ thật uyển chuyển: "Ngươi thế này là đang... lén sờ mặt của Ninh Ninh hả?"
Bây giờ Bùi Tịch mới đáp lại lời nó, giọng điệu vô cùng nóng nảy: "Im miệng."
Thừa Ảnh không hiểu tại sao tự nhiên vị tiểu thiếu gia này đột nhiên không vui, nó trơ mắt nhìn hắn sầm mặt bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cho đến khi nó nhìn thấy Bùi Tịch cứ lấy ngón cái mân mê ngón trỏ vừa chạm vào Ninh Ninh nó mới cười ầm lên thành tiếng: "Không phải chứ Bùi Tiểu Tịch! Giờ Ninh Ninh đang ngủ ngươi đã xấu hổ như thế này rồi thì đến khi con bé tỉnh ngươi phải làm sao bây giờ!"
Bùi Tịch gằn từng chữ một, đáy mắt phủ sát khí: "Câm miệng."
***
Có lẽ là do nhớ đến Cầm nương nên Ninh Ninh đã mơ thấy cha mẹ của mình ở thế giới hiện đại.
Từ nhỏ cô đã được cha mẹ nâng niu chiều chuộng, sau đó thì cô mắc bệnh nặng, cha mẹ cô vì thế mà lo lắng đủ đường. Tiếc rằng cha mẹ vì cô mà lao lực nhiều như vậy lại chưa đợi được đến ngày con gái báo hiếu thì bọn họ đã cách biệt âm dương.
Ninh Ninh càng nghĩ càng buồn bã, khi tỉnh lại lệ đã rơi đầy mặt, đôi mắt sưng húp híp, làm cách nào cũng không ngủ tiếp được nữa.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhìn ra cửa sổ thì thấy bây giờ vẫn là đêm khuya... Khoan đã, cửa sổ.
Ban nãy không phải cô và Bùi Tịch đang ở bên cạnh thác nước sao? Hay là hắn đã bế cô về đây? Đúng rồi, lúc ở chỗ thác nước... Có phải Bùi Tịch đã bế cô lên, lại còn để cô tựa đầu vào vai hắn ngủ không nhỉ? Không đúng không đúng, động tác tựa đầu vào vai kia là do Bùi Tịch chủ động... nhỉ?
Khi đó cô nửa tỉnh nửa mơ, thần chí không rõ nên không phân biệt được rốt cuộc đó là mơ hay là thật. Nhưng cho dù đó là thật hay là giả thì cái ôm kiểu công chúa kia chắc chắn là thật. Nếu Bùi Tịch thật sự để cô tựa đầu vào vai hắn... a a a a thế thì cũng... mập mờ quá!
Ninh Ninh càng nghĩ càng hoảng, thế là cô chui tọt vào trong chăn, nhắm mắt lăn qua lăn lại trên giường, tự bọc mình thành một cái kén tròn vo.
Cô có vẻ bề ngoài xinh đẹp, tính tình cũng tốt, từ nhỏ đến lớn cô cũng nhận được rất nhiều lời tỏ tình nhưng lại chưa yêu đương bao giờ. Không chỉ bởi vì cha mẹ cô rất nghiêm khắc mà quan trọng hơn là Ninh Ninh rất khó nảy sinh tình cảm với những nam sinh đó.
Cô không thích tiếp xúc thân mật với người khác giới mà cũng bài xích những sự đối xử đặc biệt có mục đích, miễn dịch hoàn toàn với mấy câu tán tỉnh dẻo mồm dẻo miệng, có thể nói là đao thương bất nhập, không ăn mềm mà cũng không ăn cứng luôn. Nhưng nhớ lại chuyện ở thác nước với Bùi Tịch, cô bất ngờ nhận ra hình như mình cũng không thấy khó chịu gì cả.
Ninh Ninh thò đầu ra khỏi chăn, nhìn lên trần nhà ngơ ngẩn.
Nhất định phải có lời giải thích nào hợp lý cho việc này chứ. Có lẽ là lúc đó tính mạng quan trọng, không quan tâm được nhiều đến mấy hành động đó, có lẽ là do cô và Bùi Tịch có tình nghĩa keo sơn quan trọng hơn cả mạng sống, có lẽ ở giới Tu chân thì văn hóa cởi mở, giữa nam và nữ...
Thôi đi!
Giới Tu chân có cởi mở hơn nữa thì cũng đâu thể so được với thế kỷ 21 không phải sao?
Ninh Ninh càng nghĩ càng thấy rối bời. Thấy không thể ngủ tiếp được nữa, cô bèn ôm cái đầu bù xù bò dậy.
Mắt trận của thuỷ kính đã bị cô phá vỡ, bây giờ hẳn là hai mặt của bí cảnh đã hợp lại thành một, vì vậy những căn phòng này cũng chính là nơi mà hồ tộc từng cư trú.
Thôn làng điêu tàn đã lâu vốn nên phủ đầy bụi bặm nhưng nơi này lại vô cùng sạch sẽ, cái giường cô nằm lại càng sạch đến mức không nhìn thấy một hạt bụi; giày của cô được xếp gọn gàng đặt trên mặt đất, không giống như bình thường cô hay đá văng lung tung mỗi chiếc một chỗ.
Bây giờ Ninh Ninh mới nghiêm túc tự hỏi: Người đưa cô đến nơi này chắc là Bùi Tịch, vậy người cởi giày giúp nàng, dém chăn giúp nàng... không phải cũng là hắn chứ?
Chắc là không phải đâu.
Ninh Ninh thử tưởng tượng tình cảnh lúc đó, cứ cảm thấy không được tự nhiên. Bùi Tịch trong nguyên tác chỉ làm theo ý mình, hắn là một sát thần lấy kiếm chứng đạo sống sờ sờ, nào đâu phải người sẽ nhẫn nại đi làm những việc này. Nhưng mà cái chăn trên giường kia thật sự có mùi của hắn, lúc Ninh Ninh chui tọt cả người vào trong đó có thể ngửi thấy được.
Cô nghĩ mãi mà không thông, lại thêm giấc mơ kia làm tâm trạng phiền muộn, rảnh rỗi không có việc gì làm, cô quyết định ra ngoài đi dạo. Vừa mở cửa phòng ra, thứ đập vào mắt cô là một khoảng sân. Sân rất ngăn nắp, bốn phía được vây quanh bởi vài căn phòng, chính giữa sân có một cây cổ thụ đã khô héo, mà cạnh thân cây... Ninh Ninh hơi sửng sốt. Bên cạnh thân cây có một bóng người cao gầy, đúng là Bùi Tịch.
Bây giờ đã rất muộn rồi. Trời đêm đen đặc, không nhìn thấy mặt trăng đâu, chỉ có một ngọn đèn trường minh đang cháy sáng càng làm cho cảnh sắc càng thêm âm u quái dị, giống như một đốm ma trơi bốc lên dưới vực sâu, xung quanh là ma khí đỏ như máu đang du đãng.
Cô không ngờ rằng mình lại gặp Bùi Tịch vào lúc này nên hơi chần chờ bắt chuyện: "Bùi Tịch, đệ vẫn chưa ngủ sao?"
Cô nói xong lại nhẹ giọng cười một cái, dùng giọng điệu đùa giỡn nói tiếp: "Không phải đệ đang đợi ta tỉnh lại đấy chứ?"
Ninh Ninh thật sự đang đùa, mà Bùi Tịch cũng bình thản ôm kiếm đáp một câu ở trong dự đoán của cô: "Không phải."
Hắn nói xong thì im lặng giây lát rồi lại trầm giọng bổ sung: "Đệ không ngủ được nên ra đây đi dạo một chút."
- Ta nhổ vào! Lại còn "không phải" nữa chứ! Ngươi nói dối không chớp mắt như vậy cũng được hay sao?
Giọng nói tràn đầy oán hận của một người đàn ông trung niên hùng hồn vang lên bên tai hắn, lát sau lại nghe như đang mách lẻo: "Ninh Ninh con nghe ta nói nè! Tiểu tử này rõ ràng là lo con nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, hoặc là không biết tình huống hiện tại là thế nào, hoặc là cạn kiệt linh khí xảy ra chuyện gì đó nên mới đứng canh ở đây. Hắn còn không dám đi vào phòng của con, nói gì mà "nam nữ thụ thụ bất thân", ta khinh!"
Đáng tiếc là Ninh Ninh không nghe thấy câu nào cả.
Bùi Tịch vô cảm tiếp tục nghe Thừa Ảnh phẫn nộ bóc phốt mình: "Thấy cây kiếm thằng nhóc này ôm trong tay không? Thằng nhóc này sợ tối nên phải ôm kiếm mới dám ở một mình ngoài này! Tức quá a a a a! Làm ta cũng không ngủ được! Hắn đợi được mấy canh giờ cơ chứ? Đại thúc đây cũng cần phải nghỉ ngơi mà!"
"Đệ cũng không ngủ được sao?" Ninh Ninh cười: "Không thì chúng ta ra ngoài đi dạo đi?"
Bùi Tịch im lặng một lát, ra vẻ không tình nguyện lắm: "Vâng."
Thừa Ảnh: Ha ha.
***
Bí cảnh thật âm u hơn bí cảnh giả rất nhiều, nơi nào cũng tối tăm như đang ở trong phim trường phim kinh dị, chỉ có mấy cái đèn trường minh treo trước các phòng là còn lập loè ánh sáng.
Nói thật là sóng vai tản bộ trong cái tình cảnh này thì không có miếng lãng mạn nào cả mà ngược lại trông hai người rất giống một đôi nam nữ sắp ngoẻo trong một bộ điện ảnh kinh dị nào đó.
Bùi Tịch vẫn ôm kiếm trong tay, thỉnh thoảng lén lút nhìn trộm nàng. Ban nãy hai người cách nhau khá xa, trời đêm tối như hũ nút, hắn không thể nhìn rõ Ninh Ninh được. Bây giờ sóng vai đi cạnh nhau hắn mới phát hiện hình như nàng vừa mới khóc xong, bởi vì khóe mắt nàng hơi đỏ.
Hắn không biết an ủi người khác mà cũng không biết tại sao tiểu cô nương bên cạnh lại khóc. Hắn đắn đo một hồi, lát sau lại cất giọng nói một cách cứng ngắc: "Nếu có người làm tỷ không vui tỷ có thể nói cho đệ biết."
Ninh Ninh ngây ra nhìn hắn, nghe Bùi Tịch thản nhiên giải thích, bộ dạng như không quá để ý đến chuyện này: "Đệ biết đánh nhau."
Vốn dĩ Ninh Ninh đang thấy hơi áp lực nhưng sau khi nghe thấy những lời này thì bật cười thành tiếng. Cô cong mắt hỏi hắn: "Sư đệ, bình thường đệ đều thích dùng chiêu này để đối phó với người khác hả?"
Ninh Ninh rất ít gọi hắn là "sư đệ", thế mà bây giờ cô lại cố tình nhấn mạnh hai chữ này, ít nhiều gì cô cũng đang có ý trêu chọc hắn.
Khả năng nhẫn nhịn của Bùi Tịch phải nói là vượt xa người bình thường, cho dù rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế nào, bị thương nặng đến mức nào, từ trước đến nay hắn đều có thể im lặng chịu đựng. Nhưng ở trên phương diện đối nhân xử thế thì đôi khi hắn lại ấu trĩ như một đứa trẻ vậy. Hắn không khéo miệng, không biết lấy lòng người khác, xảy ra chuyện chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết, còn lại là im lặng không hé răng, đến an ủi người khác cũng rất vụng về.
Bùi Tịch nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy bất mãn vì cái xưng hô này: "Đệ lớn hơn tỷ mà."
"Được được được." Ninh Ninh chắp tay ra sau lưng, mượn ánh đèn để nhìn rõ lối đi phía trước, mím môi cười: "Thật ra là do ta nhớ cha và mẹ ta, lâu lắm rồi ta không gặp hai người họ."
Người tu hành đã cách ly với trần thế, tuổi thọ sẽ dài hơn so với những bá tánh bình thường, bởi vậy mà họ thường sẽ lựa chọn cắt đứt duyên trần, không liên lạc với cha mẹ nữa.
Bùi Tịch không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, chỉ thấp giọng "ừm" một tiếng, ngập ngừng nói: "Nếu tỷ nhớ cha mẹ, đợi khi nào rảnh rỗi..."
Hắn ngừng lại một hồi lâu, xoay đầu không nhìn Ninh Ninh, nói kiểu không để bụng lắm: "Đệ có thể miễn cưỡng dành ra chút thời gian để đi xuống núi với tỷ."
"Yo, lại còn "miễn cưỡng dành ra chút thời gian" cơ, ngươi đúng là miễn cưỡng thật đấy, thật ra trong lòng đã vui mừng như điên rồi chứ gì." Thừa Ảnh vừa cười lạnh vừa nói mát: "Vội gặp nhạc phụ nhạc mẫu vậy cơ à? Không ngờ đấy Bùi Tiểu Tịch, chúng ta vẫn nên rụt rè một chút chứ!"
"Thật ra đây không phải vấn đề xuống núi hay không..." Ninh Ninh thở dài khe khẽ, đổi đề tài: "Kiều Nhan biết được chân tướng rồi sao?"
"Vâng." Bùi Tịch nói: "Nhưng hồ tộc vẫn còn cứu được. Bọn ta đã bàn bạc xong xuôi rồi, đợi khi nào bí cảnh mở cửa sẽ đưa tất cả bọn họ ra ngoài."
Kiều Nhan mấy năm qua đều sống vì đồng bào của mình, đến khi biết được đám người kia thật ra toàn là ma tộc mạo danh thì đau đớn vô cùng. Cũng may là tộc linh hồ chưa bị đuổi cùng giết tận, nàng vẫn có thể nhặt lại được chút hy vọng mong manh.
Cái thôn này không lớn lắm, hai người đi một lúc đã đi đến cuối thôn. Vốn định quay về thì không ngờ cuối chân trời lại thình lình vang lên một tiếng sấm sét.
Ninh Ninh mờ mịt ngẩng đầu, vừa mới ngẩng mặt lên mưa đã ào ào ập xuống.
- ... Trời mưa rồi sao?
Cô còn đang đứng ngẩn người nhìn mưa thì tay áo đã bị ai kéo, trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một tấm vải mỏng. Hoá ra là Bùi Tịch đã lôi một cái áo khoác ngoài ra từ trong túi không gian, sau khi choàng lên đỉnh đầu cô thì nắm lấy tay áo Ninh Ninh kéo cô chạy vào một chỗ trú gần đó.
Nơi này hẻo lánh, không có ánh đèn nào, trải qua một cuộc chiến khốc liệt chỉ còn lại những mảnh đổ nát, phần hiên nhà nhỏ hẹp chỉ có thể chứa chưa được năm người.
Bóng đêm như nước chảy chậm, lúc Ninh Ninh nhìn về phía trước thì nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của thiếu niên kia. Không biết có phải ảo giác hay không, khi xung quanh hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, bàn tay đang kéo ống tay áo cô của Bùi Tịch thoáng nắm chặt làm Ninh Ninh phải bước về phía trước một bước.
- Sao thế?
Một hồi lâu sau giọng nói của Bùi Tịch mới truyền đến từ trong bóng tối, nghe nặng nề hệt như đêm đen: "Không có gì ạ."
Sau khi bước vào căn phòng đổ nát đó, Bùi Tịch lập tức buông tay áo của Ninh Ninh ra, ôm kiếm đi về một góc phòng đứng dựa trên đó; Ninh Ninh thong thả đứng ở cách đó không xa đánh giá xung quanh.
Hình như bí cảnh đã lâu không có mưa, đất đai nứt nẻ bị nước mưa lấp đầy nổi lên những bong bóng khí trong suốt. Nơi xa có một ngọn đèn đang sáng tỏa ra một thứ ánh sáng rất mơ hồ nhuộm màn mưa thành một màu trắng đục.
- Hình như nhiệt độ hạ xuống rồi.
Căn phòng chỉ còn lại một nửa nguyên vẹn, không có cửa sổ và phân nửa các bức tường. Nước mưa ào ào bắn vào, Ninh Ninh bị gió đêm thổi chảy cả nước mắt. Cô kéo áo khoác ngoài, quay đầu nhìn Bùi Tịch: "Đệ có lạnh không?"
Lúc cô quay đầu, chân trời vừa hay xẹt qua một tia chớp. Ánh sáng chói mắt chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên, Ninh Ninh kinh ngạc phát hiện Bùi Tịch đang cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch một cách khác thường.
Nơi này có tàn dư ma khí phiêu du khắp nơi... Hắn bị bọn nó ảnh hưởng nên ma khí phát tác sao? Nhưng quanh người Bùi Tịch không có khí đen, bộ dạng cũng không giống như những lần trước.
Ninh Ninh mới nhìn hắn một khắc ngắn ngủi như thế, trước mắt lại lập tức ảm đạm đi. Cô hoang mang trong lòng, đột nhiên nhớ đến vài dòng miêu tả trong nguyên tác.
Khi còn nhỏ Bùi Tịch từng bị mẫu thân nhốt trong hầm, căn phòng đó vừa chật chội vừa không có ánh sáng, hơn nữa hắn còn bị đánh đập, cơ thể toàn là vết thương... Đúng rồi, nguyên tác quả thật có nhắc đến việc hắn hay để một ngọn đèn lúc ngủ. Trước đây cô thấy vậy thì cảm thấy khó hiểu, nhưng bây giờ nghĩ kỳ lại thì, không phải Bùi Tịch hắn sợ bóng tối đấy chứ?
Lại một tia chớp xẹt qua, thiếu niên mặc đồ đen đứng dựa vào góc tường cảm nhận được ánh mắt của cô thì xụ mặt quay đầu sang một bên. Mái tóc đen của hắn bị nước mưa hắn vào làm ướt, cơ thể căng ra, tay nắm chặt thanh kiếm. Ninh Ninh cũng đoán được đại khái, sau khi chần chờ một chút thì bước về phía trước vài bước, chậm rãi đến gần hắn.
Bùi Tịch lặng lẽ dịch vào bên trong, giọng cứng ngắc: "Sao vậy ạ?"
- Ta sợ tối.
Giọng Ninh Ninh mang theo cả tiếng cười, cô đi đến bên cạnh hắn như một làn gió mang theo mùi hoa sơn chi thoang thoảng: "Ta muốn nói chuyện với đệ một lát."
"Ninh Ninh sợ tối á? Sao trước đây ta không phát hiện ra điều này thế? Con bé còn từng nói là nấm linh sáng quá làm con bé không ngủ được mà." Thừa Ảnh thì thầm nói chuyện với hắn rồi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ cười ầm lên: "Bùi Tiểu Tịch, không phải con bé đã phát hiện ra ngươi sợ tối nhưng lại không muốn ngươi xấu hổ nên mới lấy cái cớ như vậy đấy chứ!"
Bùi Tịch chỉ muốn tặng một quyền lên mặt nó.
"Đệ không sợ tối." Hắn lại dịch một bước vào trong góc, đằng sau không còn đường lui nữa, chỉ có góc tường lạnh như băng: "Chỉ là đệ không thích mà thôi."
Ninh Ninh sửng sốt.
Suy nghĩ của người này đúng là rất kỳ lạ. Cô đã nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo như vậy để đến gần Bùi Tịch mà không làm hắn sợ hãi, ai dè hắn không chỉ nhìn thấu được ý đồ của cô mà còn không đánh tự khai như vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy sườn mặt góc cạnh của Bùi Tịch. Chắc hắn đang thấy ngượng nên cứ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất. Ninh Ninh nhịn cười, nhẹ giọng hỏi hắn: "Đệ không thích bóng tối mà đêm không ngủ được lại một mình đi ra ngoài à?"
Ban nãy cô chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy thôi, nhưng bây giờ cô thật sự nghi ngờ hắn đứng một mình trong viện là đang đợi cô tỉnh lại.
"Ha ha ha ha không hổ là Ninh Ninh!" Thừa Ảnh vui vẻ lăn qua lộn lại trong biển ý thức của Bùi Tịch, cơ thể cứ xoắn tới xoắn lui như một con sâu: "Thằng nhóc thối Bùi Tịch này chẳng những cố ý đứng ở ngoài cửa chờ con tỉnh mà còn nhân lúc con đang ngủ lén sờ vào mặt con đấy!"
Bùi Tịch nhắm mắt hít sâu một hơi, bàn tay cầm kiếm càng nắm chặt.
Mưa giăng đầy trời làm mờ đi tất cả ánh sáng, căn phòng đầy bụi bặm vào không khí oi bức. Một tiếng sấm rền đột nhiên vang lên, Ninh Ninh thấy tim mình đập thịch một cái, cô lại nhìn sang Bùi Tịch. Hắn đang nhăn chặt mày theo bản năng, trường kiếm trong tay sáng loang loáng.
Nếu quan hệ giữa hai bọn họ thân thiết thêm một chút nữa thì có lẽ hai người họ có thể ôm ôm ấp ấp nhau giống như nam nữ chính trong mấy bộ phim tình cảm thường hay chiếu, nhưng cô cũng không thể cứ thế nhào lên ôm lấy hắn được. Đêm hôm sấm rền, mưa gió bão bùng, trong căn nhà trống huếch trống hoác có một người phụ nữ đột nhiên tới gần, đây rõ ràng là tình tiết trong phim kinh dị hoặc là phim tài liệu hình sự, nửa đêm lướt phải có khi lại gặp ác mộng không chừng.
Không khí nhất thời đông cứng lại.
Bỗng Bùi Tịch nghe thấy giọng nói như tiếng mèo cào bên tai của Ninh Ninh: "Bùi Tịch."
Hắn bừng tỉnh ngẩng đầu thì chạm phải đôi mắt lấp lánh của Ninh Ninh. Nàng ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, bộ dáng rất thần bí: "Đệ lại đây một chút."
Thấy hắn lộ ra vẻ hoang mang, Ninh Ninh phụt cười: "Ta không ăn thịt đệ đâu, đệ sợ gì chứ?"
Thế là Bùi Tịch ưỡn thẳng sống lưng, bước một bước đến gần nàng. Mùi hương hoa cỏ thơm mát lại lần nữa bao phủ khắp khoang mũi hắn, hắn thấy đỉnh đầu mình bị phủ một thứ gì đó lên một cách không hề phòng bị.
Ninh Ninh lần nữa trùm cái áo khoác ngoài kia lên người hắn.
Bùi Tịch không hiểu nàng định làm gì nên cứ ngốc nghếch ngó nghiêng dưới lớp vải. Đột nhiên lớp áo bị nhấc lên, người bên cạnh hắn cũng thò cái đầu nho nhỏ của nàng vào trong.
Ninh Ninh đứng cùng hắn dưới lớp áo khoác ngoài. Tấm áo đơn bạc hơi lay động thay bọn họ chắn hết mưa bụi nghiêng nghiêng bay tới đồng thời cũng vây hai người lại trong một không gian nhỏ hẹp: không gian chỉ có hai người bọn họ.
Bùi Tịch ghét bóng tối, ghét cả những nơi chật hẹp, nhưng bây giờ hai yếu tố đó đều hội tụ đầy đủ cả, hắn lại cảm nhận được một cảm giác an tâm trước nay chưa từng có. Có lẽ là do nơi này không chỉ có bóng tối và chật chội, nơi này còn có cả Ninh Ninh. Lần đầu tiên có người ở bên cạnh hắn.
Tuy rằng bọn họ không chạm vào nhau nhưng lại gần nhau trong gang tấc. Cái không gian nho nhỏ tràn ngập hơi thở và sự ấm áp của thiếu nữ này hoàn toàn bao phủ khắp cơ thể của hắn.
"Như vậy ta sẽ không sợ nữa." Ninh Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta có thể biết được đệ đang ở bên cạnh ta"
Ninh Ninh im lặng một lúc, đột nhiên hỏi một câu: "Bùi Tịch, đệ thích những cô nương như thế nào?"
Thừa Ảnh vốn đang ríu rít lăn qua lộn lại đột nhiên im bặt.
- Đệ đừng nghĩ nhiều, ta chỉ hỏi bừa thôi, không có ý gì khác.
Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, cơ hồ suýt nữa bị nuốt chửng trong tiếng mưa tí tách rơi: "Bởi vì trông đệ có vẻ rất ít giao lưu các cô nương khác trong môn phái, ta hơi tò mò..."
Chữ cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng, Ninh Ninh không tài nào nói thêm được nữa.
Không đúng không đúng, cho dù Bùi Tịch tính sống một mình suốt đời như trong nguyên tác thì cũng đâu liên quan gì đến cô? Cô tò mò gì chứ? Giờ cô giải thích như vậy lại càng thêm kỳ cục.
Ninh Ninh không hiểu sao tự nhiên lại hỏi ra câu kia, nhất thời vành tai đỏ lên. Cô hơi túm chặt áo khoác ngoài theo bản năng, mím môi nhìn lên. Vừa nhìn lên một cái, cô không khỏi ngẩn ngơ.
Đôi mắt đen sâu hút của Bùi Tịch đang nhìn cô không chớp mắt.
____
Meo: Mẹ kiếp, tôi mà là tác giả khúc này tôi cho hun luôn rồi =)) Bùi Tịch con trai của ta cố lên con ơi!!