Ánh đèn trường minh nơi xa mờ mờ không chọc thủng màn đêm dày đặc, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của những dãy núi đằng xa trông như những con thú khổng lồ đang ngủ đông. Gió mạnh không ngừng phát ra những tiếng nức nở trầm thấp, mưa đêm bị thổi bay tán loạn, xuyên qua những bức tường đổ nát dừng lại trên chóp mũi cao thẳng của Bùi Tịch.
Câu hỏi của Ninh Ninh đến quá đột ngột, giống như một thanh đao cùn gõ cộc một cái vào đỉnh đầu của hắn vậy. Bùi Tịch chưa từng nghe mà cũng không nghĩ rằng sẽ có người hỏi hắn những việc như thế này, tuy rằng trong lúc nhất thời có hơi hoảng hốt nhưng đôi mắt của hắn lập tức nhìn về phía trước, bình tĩnh dừng lại trên mặt của tiểu cô nương kia.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái là lòng lập tức rối loạn, giống như thể đại não còn chưa phân tích xong, cơ thể và thần kinh đã bộc lộ ra phản ứng chân thật nhất.
Khi Ninh Ninh nhắc đến "cô nương mà đệ thích", hắn gần như nhìn về phía nàng theo bản năng, không nghiêng không lệch một phân nào. Điều này liệu có phải chứng minh rằng... Hình như Bùi Tịch đã hiểu ra điều gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy tất cả đều mơ hồ, không chân thật, không rõ ràng, cứ như thể hắn đang ở trong mộng vậy.
Thừa Ảnh vẫn đang giả chết trong biển tiềm thức của hắn. Nó yên tĩnh như vậy, Bùi Tịch tự nhiên lại thấy buồn bực trong lòng, đột nhiên muốn nghe thấy âm thành ồn ào như phá mả của nó. Không có giọng nói ồn ào của nó làm hắn phân tán sự chú ý, hắn nhất định sẽ đỏ mặt trước mặt Ninh Ninh.
Có mỗi một vấn đề cỏn con như vậy của nàng mà chật vật như thế, hắn đúng là hết thuốc chữa rồi.
Người đang đứng bên cạnh hắn - Ninh Ninh, cũng đang vô cùng hoảng loạn. Trong nháy mắt đối diện với Bùi Tịch, cô rối rít quay đầu đi, bàn tay đang túm lấy áo ngoài siết chặt lại. Khi mở miệng ra nói tiếp, cô nghe thấy giọng nói của mình khô khốc như một cái xác ướp ngàn năm: "Đệ không muốn nói cũng không sao đâu, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, ta không phải muốn biết lắm đâu."
Cô vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn như hơi nước mờ mịt của Bùi Tịch: "Tỷ..."
Ngón tay Ninh Ninh khẽ run lên.
Thừa Ảnh cuối cùng không tiếp tục giả chết được nữa, nó như người đang hấp hối hít được một hơi tiên khí phát ra một tiếng rít dài, tứ chi khua khoắng lung tung như một chú chó con sắp chết đuối. Nhưng nó mới hít được một nửa thì chân tay cứng đờ mắt trợn trắng, suýt chút nữa đã phải nói lời từ giã với cái thế giới xinh đẹp này.
Giọng nói cũng Bùi Tịch vẫn rất lạnh nhạt, hắn đơ cái mặt ra nói nốt câu ban nãy: "Tỷ hỏi đệ cái này để làm gì?"
Thừa Ảnh: ...
Thừa Ảnh hận không thể phun ra một ngụm máu thật to rồi đông nó thành một khối băng điên cuồng đập lên trán tên tiểu tử này. Nó tức tối đến mức giậm chân huỳnh huỵch: "Đồ nghịch tử! Đồ đầu gỗ! Đồ ngốc! Tức chết ta mất thôi! Phí mất một cơ hội tốt như thế a a a a! Ngươi trả lời như thế là muốn làm gì! Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi! Ngay lập tức! Ngay lập tức!"
- Không phải ban nãy lúc đi trên đường đệ bảo là Kiều Nhan cô nương đã gặp lại vị thanh mai trúc mã mà cô nương ấy yêu thầm rồi đúng không?
Thừa Ảnh tức gần chết nhưng thân là đương sự Ninh Ninh lại khá bình tĩnh. Cô đáp rất lưu loát: "Ta đột nhiên nhớ đến họ nên mới thuận miệng hỏi đệ thôi."
Vất vả lắm mới nghĩ ra một lý do nghe có vẻ hợp lý, Ninh Ninh lặng lẽ khen mình một câu.
Thành thật mà nói, cô đã suy nghĩ vấn đề "Rốt cuộc Bùi Tịch thích cô nương như thế nào?" một khoảng thời gian rồi. Trong nguyên tác từ đầu đến cuối hắn chỉ có một thân một mình, cho dù ngày sau trở thành một nhân vật sát phạt quả quyết gặp thần giết thần gặp phật giết phật thì hắn vẫn lơ đẹp các nữ tu cố ý tiếp cận hắn, cả ngày ngoại trừ đánh quái thăng cấp thì chỉ có luyện kiếm, chỉ kém nước viết lên trán mấy chữ to: "Đoạn tình tuyệt ái".
Nhưng mình nghĩ trong bụng là một chuyện còn hỏi trực tiếp người ta lại là một chuyện khác. Cô hỏi câu này quá trơn tru nên Ninh Ninh cũng chưa phản ứng lại được. Bây giờ hồi tưởng lại, cô chỉ nhớ lúc ấy mình chỉ có hai suy nghĩ: cô không kháng cự khi tiếp xúc với Bùi Tịch ở cự ly gần và cô muốn biết thêm nhiều chuyện về hắn.
Tóm lại là, có lẽ là cô bị mưa xối cho khờ người rồi nên mới có thể hồ đồ hỏi ra câu này.
"A, đúng rồi!" Trong tiếng mưa rơi xối xả, Ninh Ninh hô lên một tiếng khe khẽ, lôi túi không gian ra từ trong người rồi cúi đầu tìm gì đó. Bùi Tịch lặng lẽ đứng chờ không nói một câu nào, hắn thấy nàng lôi từ trong túi ra một quả cầu màu trắng trơn nhẵn. Đó chính là viên dạ minh châu mà nàng mua tặng Lâm Tầm.
"Ta vốn định sau khi kết thúc cuộc thi sẽ đưa nó cho đệ ấy, không ngờ lại phải lôi ra dùng trước." Ninh Ninh dùng hai tay nâng viên dạ minh châu lên, ngón tay và khuôn mặt đều bị ánh sáng chiếu thành trắng như tuyết. Nhớ ra Bùi Tịch sợ tối, cô đưa viên dạ minh châu cho hắn: "Đáng tiếc không biết kiếm Tinh Ngân của ta rơi ở đâu rồi, nếu có nó ở đây thì ta còn có thể cho đệ xem ánh sáng như những ngôi sao trời ấy, đẹp lắm."
Động tác này rất bình thường nhưng không biết tại sao ánh mắt Bùi Tịch lại hơi trầm xuống, hắn cụp mi, rầu rầu nói: "Đệ không cần đâu."
"Ầy." Thừa Ảnh vừa nhìn cái bản mặt của hắn đã hiểu ra mọi chuyện. Thế là nó lại bắt đầu giở cái giọng đọc diễn cảm khi đọc thành tiếng các tác phẩm văn học, lần này tông giọng ở kênh oai oán nỉ non, suýt chút nữa thì thành than thở khóc lóc: "Trông thấy viên dạ minh châu kia, có phải ngươi thấy lòng mình vừa đau đớn vừa chua chát không, có phải ngươi thấy buồn đến mức không thở nổi không? Đừng buồn, cha hiểu lòng con mà, Bùi Tiểu Tịch! Con nít con nôi mà buồn đau các thứ như này hơn phân nửa là đang ghen tị!"
Thiếu niên áo đen siết chặt tay phải đang cầm kiếm, đôi mắt hiện lên vẻ u ám. Tuy rằng Thừa Ảnh thích lải nhải rất phiền phức nhưng thứ làm Bùi Tịch đau đầu nhất chính là đa phần những lời nó nói đều là sự thật. Ví dụ như bây giờ, khi hắn nhìn thấy Ninh Ninh dùng một số tiền lớn mua dạ minh châu cho Lâm Tầm thì hắn quả thật cảm thấy ngực mình nghèn nghẹn chua chát một cách khó hiểu.
Thừa Ảnh thích nhìn bộ dạng muốn đánh nó nhưng lại bị nó chọc đúng chỗ đau này của Bùi Tịch. Thế là nó tiếp tục cười hềnh hệch trêu ghẹo hắn: "Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, chậc chậc chậc, ghen đến mức này, đúng là không thể tin được."
Nói đoạn, ý vị trêu chọc trong giọng nói của nó càng ngày càng đậm: "Bùi Tiểu Tịch, càng lún càng sâu, càng lún càng sâu đấy. Chuyến này ngươi toi đời rồi."
- Đệ sao thế? Trông đệ kỳ lạ quá.
Thừa Ảnh vẫn còn đang đắc ý, giọng nói của Ninh Ninh bỗng nhiên vang lên bên tai. Bùi Tịch ngẩng đầu theo phản xạ có điều kiện, vừa lúc đối diện đôi mắt sáng ngời của nàng. Khoảng cách giữa bọn họ... hình như hơi gần quá.
Cái áo khoác ngoài vẫn đang trùm trên đầu nên hắn không thể lui về phía sau, hơi nóng của đêm hè dần dần tích tụ trong không gian chật hẹp nhuộm vành tai trắng nõn của thiếu niên thành màu đỏ nhạt. Hắn vốn chịu đựng rất tốt nhưng bây giờ lại thấy trnog lòng ngứa ngáy vô cùng. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Có lẽ là bị ma khí xung quanh ảnh hưởng... đệ không sao đâu."
- Ma khí?
Ninh Ninh nghe vậy thì nhìn ra bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy từng luồng khí đỏ như máu dày như sương mù. Hình như chúng nó bị nước mưa ép xuống, tụ lại ở những nơi thấp thấp trông như những bông hoa máu, màu sắc cũng đậm hơn so với ngày thường vài phần.
- Bí cảnh này chứa nhiều oán khí sâu đậm, không biết khi nào ma khí mới biến mất nữa.
Cô đang nói thì nghĩ đến cái gì đó, bèn nhìn thẳng vào Bùi Tịch: "Đúng rồi, ma tộc trong bí cảnh thế nào rồi?"
- Trong lúc tỉ ngủ say, chúng ta đã đến chỗ cạnh thác nước.
Hắn biết gì nói nấy, nhẹ nhàng kể: "Trong đại chiến, tu sĩ ma tộc bị hao tổn linh lực, kinh mạch và thức hải đến nay vẫn chưa thể khỏi hẳn nên không thể tiếp nhận sát khí dày đặc ở nơi này. Lúc bọn đệ đến đó thì đã có không ít kẻ rơi vào hôn mê. Bây giờ tất cả bọn họ đều đang bị giam giữ trong thôn, có lẽ cũng không sống được bao lâu nữa."
Hoá ra đám ma tu lại bị ma khí của những kẻ đồng tộc khác tích tụ ở nơi này làm cho bị thương nặng, xét trên phương diện nào đó thì đây cũng được xem như là gậy ông đập lưng ông.
Ninh Ninh im lặng nghe hắn nói xong thì nhẹ nhàng tựa vào bức tường phía sau, hơi ngửa đầu nói: "Ma tộc... Bùi Tịch, đệ cảm thấy họ như thế nào?"
Cô không hề chú ý đến ánh mắt của thiếu niên bên cạnh đã u ám đi vài phần.
Bùi Tịch đáp lời rất nhanh, gần như không do dự gì cả, giọng nói của hắn lạnh như băng: "Hung ác cùng cực, tội không thể tha."
Đây là một việc vô cùng mỉa mai.
Từ khi được nhận vào sư môn, hắn biết được rất nhiều câu chuyện liên quan đến đại chiến tiên ma. Cho dù là biến cố ở Nga thành hay là chuyện tộc linh hồ suýt chút nữa bị diệt tộc, trước nay ma tu luôn gắn liền với giết chóc, tàn bạo và tử vong. Những điều này làm cho người ta không khỏi cảm thấy căm ghét và ghê tởm. Thế nhưng nực cười thay, hắn lại là hậu duệ của ma tộc chân chính, từ khi sinh ra đã mang trong mình huyết thống dơ bẩn và tàn bạo. Khó trách các đệ tử ngoại môn sẽ kết bè kết phái đến gây sự với hắn. Người có huyết thống ti tiện như vậy làm gì có lý do để biện minh, giống như ngày còn nhỏ mẫu thân thường nhốt hắn trong hầm vừa đánh vừa chửi, bà nói hắn vừa sinh ra đã ô trọc, người không ra người quỷ không ra quỷ, đúng là ghê tởm.
Bùi Tịch vẫn chưa thu lại biểu cảm tự giễu mà hắn quay đầu nhìn về phía đám tro bụi phủ đầy ở góc tường. Trong tiếng sấm rền vang và tiếng mưa quăng quật, hắn nghe thấy giọng nói của Ninh Ninh. Giọng nói của nàng rất nhẹ, trước khi nói hắn còn thấy nàng cười một tiếng ngắn ngủi, nghe như tiếng lục lạc kêu lanh lảnh khi bị gió đêm lay động: "Nào có đáng sợ như vậy đâu?"
Bùi Tịch sửng sốt.
- Tuy rằng quả thật có rất nhiều ma tu đã phạm phải những tội ác tày trời đích mà trúc Nam Sơn cũng không ghi hết tội, nhưng ngoại trừ cái này ra thì ma tộc cũng không đáng sợ đến mức đó.
Ánh mắt Ninh Ninh rất chăm chú, cô nghiêm trang nói: "Ví dụ như Cầm nương, bà ấy tình nguyện đánh đổi tất cả để bảo vệ một cô nương không thân cũng chẳng quen như Kiều Nhan; ví dụ như Kỳ Hàn, rõ ràng biết là chỉ cần tự phá vỡ trận pháp thì sẽ không bị chúng ta nắm thóp nhưng vì bảo vệ tính mạng của những kẻ đồng tộc mà tự mình đau khổ chống đỡ, cuối cùng rơi vào kết cục thảm hại."
Cô suy tư một lát, lại nói tiếp: "Cho dù là ma thì cũng có tình cảm, bọn họ cũng không hề hung ác như đa phần mọi người tưởng tượng. Thế cho nên..."
Bùi Tịch nghe thấy giọng nàng rõ hơn một chút, có lẽ là vì nàng quay đầu về phía hắn. Thế là giọng nói trong trẻo của thiếu nữ xuyên qua tiếng gió tiếng mưa tầng tầng lớp lớp xông thẳng vào màng nhĩ của hắn: "Đừng quá để ý lời những người khác nói, Bùi Tịch. Huyết thống ma tộc thì đã làm sao? Đệ không hề kém cạnh so với ta."
Nàng nói một tràng nhiều như vậy, hoá ra là muốn an ủi hắn.
Nguyên tác từng nhắc đến tình cảnh của những hậu duệ ma tộc, bọn họ lúc nào cũng phải cẩn thận dè dặt như đi trên băng mỏng, bị mọi người kỳ thị. Từ nhỏ đến lớn Bùi Tịch chưa bao giờ được khen ngợi mà chỉ có mắng chửi ác ý và trách cứ nhẫn tâm, nhưng thật ra Bùi Tịch chẳng khác gì những đệ tử tiên môn khác, hắn cũng là thiếu niên trẻ người non dạ hăng hái khí phách, trong lòng không có quá nhiều suy tính và mưu toan. Hắn tựa như một tờ giấy trắng vô cùng thuần khiết chưa bị làm vấy bẩn.
Lần thám hiểm bí cảnh này, tộc linh hồ căm thù ma tu đến tận xương tuỷ. Kiều Nhan từng nghiến răng nói với bọn họ rằng nàng sẽ cùng với ma tu chiến đấu đến chết mới thôi; trong lúc nói chuyện phiếm "Cầm nương" cũng vô tình nhắc đến việc ma vật trời sinh tính tình tàn bạo nên đương nhiên sẽ không có lòng lương thiện, không biết lúc ấy Bùi Tịch nghe xong thì có cảm nghĩ gì.
Ninh Ninh nói chuyện nghe nhẹ như mây khói, ngực của Bùi Tịch lại nặng nề như bị đá đè. Hắn do dự một lúc lâu mới mím môi quay sang nhìn nàng.
Ánh sáng của dạ minh châu dịu dàng như nước chảy róc rách chiếu xuyên qua mưa bụi, tóc đen và những ám muội mập mờ lên men trong không khí phủ lên đôi mắt hạnh của thiếu nữ một lớp ánh sáng chói mắt.
Hai người bọn họ đang cùng núp dưới một cái áo để tránh mưa, không gian cực kỳ nhỏ hẹp, vậy nên khoảng cách giữa hai người cũng cực kỳ gần. Mùi hoa sơn chi trên cơ thể của Ninh Ninh lan ra trong không khí hoà cùng với mưa đêm lạnh lẽo nhưng vẫn lờ mờ mang theo hơi ấm dịu dàng trên người cô như những sợi dây đan xen chằng chịt cuốn lấy hơi thở của hắn
"Cho dù thế nào thì đệ cũng không giống mấy tên vô lại tội ác tày trời đó, thế nên đệ không cần thiết đánh đồng bản thân mình với bọn họ." Ninh Ninh vừa nói vừa vung quyền, giọng nói vô cùng kiên định: "Nếu ai còn dám nói xấu đệ, sư tỷ sẽ thay đệ dạy cho tên đó một bài học. Đệ cũng không được suy nghĩ lung tung, nhớ chưa?"
Lúc ngẩng đầu lên nhìn, cô vừa hay đối diện với ánh mắt của Bùi Tịch. Lần đầu tiên Ninh Ninh nhìn thấy ánh mắt như vậy. Đôi mắt đen hun hút như đại dương mênh mông, bên trong sóng cuộn biển trào, mưa to gió lớn, giống như chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nuốt hết cô vào trong đó. Đây vốn là một đôi mắt vô cùng nguy hiểm, nhưng cô lại thấy xúc cảm phục tùng và đau đớn mãnh liệt đột nhiên trào ra, ngoại trừ hai cái này còn có rất rất nhiều cảm xúc phức tạp khác, Ninh Ninh nhìn mà không hiểu, chỉ có thể ngơ ngác đứng sững một chỗ.
Bùi Tịch cũng không quay đầu đi. Bọn họ cách nhau thật sự rất gần. Bên ngoài sấm rền, mưa rơi rào rào, nhưng trong căn nhà đổ nát này, mọi sự lại yên tĩnh giống như thời gian đã ngưng đọng lại. Ninh Ninh thấy não mình ngừng hoạt đột, trong lúc hoảng hốt cô hình như còn nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình.
Tại sao Bùi Tịch... lại nhìn cô như vậy chứ...
Không đúng không đúng, vậy vậy vậy vậy tại sao cô lại không tránh đi ánh mắt của hắn chứ? Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Ninh Ninh giật thót một cái, lập tức cúi đầu xuống.
Những lúc như thế này hẳn là nên nói vài câu gì đó để đôi bên đỡ xấu hổ. Cô vốn định dùng tay che mặt lại cho mặt đỡ nóng nhưng lại thấy động tác này quá rõ ràng, giống như đang nói cho hắn biết cô đang đỏ mặt, thế nên cô chỉ đành cúi đầu, ngập ngừng lên tiếng hỏi: "Sao... sao thế?"
Bùi Tịch hơi hơi khép mắt lại, hít sâu một hơi: "Không có gì... Cảm ơn sư tỷ."
***
May mắn là mưa to gió lớn đã dần dần dịu xuống, cuối cùng Ninh Ninh cũng có thể trở về phòng của mình. Sau khi chúc Bùi Tịch ngủ ngon, cô nằm một cách thoải mái trên cái giường của mình. Nhưng cô không ngủ được. Lúc ở riêng với Bùi Tịch cô cứ thấy kỳ lạ thế nào ấy.
Cô vốn tính hướng ngoại, rất dễ thân thiết với mọi người, ít khi cảm thấy ngại ngùng, nhút nhát. Ví dụ như nếu để cô và Hạ Tri Châu bốn mắt nhìn nhau thì cho dù hai người có đứng nhìn đến thiên hoang địa lão Ninh Ninh chắc chắn cũng sẽ không đỏ mặt một tẹo nào. Thế nhưng tối nay sau khi đối mắt với Bùi Tịch một lát...
Ninh Ninh nhớ lại thần sắc lúc đó của hắn, không biết nên miêu tả cảm giác trong lòng như thế nào, thế là cô bèn vùi đầu vào gối, lăn một vòng trên giường. Đối với cô mà nói, hình như Bùi Tịch không giống với những người khác. Ninh Ninh lại lăn thêm một vòng nữa, đầu tóc rối tung như cái tổ quạ.
Không thể nào.
Nếu nhất định phải nói ra có cái gì không giống, chẳng phải chính là... thích sao?
Đôi mắt Ninh Ninh trợn trắng lên như mắt con cá chết, chữ "thích" vừa hiện lên trong đầu cô lại lăn thêm một vòng nữa, lần này thì lăn xuống đất luôn.
Lòng cô rối như tơ vò, sau khi bò lên giường thì vẫn trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng cô đành chịu thua mà nằm còng queo như con tôm, dùng chăn quấn người thành một cục, cứ thế không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, ngày hôm sau lúc tỉnh lại đã là chính ngọ.
Ninh Ninh cố gắng mặc kệ việc xảy ra tối qua mà rời giường rửa mặt thay quần áo như không có việc gì rồi bước ra khỏi phòng định hội họp với mọi người, nhưng vừa mở cửa ra nhìn một cái đã phát hiện ra một điều bất ngờ. Không biết ai đã đi tìm kiếm Tinh Ngân của cô, chà lau sạch sẽ tỉ mỉ cho nó, dùng vải bông quấn lại rồi đem về đây, hiện đang đoan chính dựng dưới mái hiên trước cửa phòng của cô. Ninh Ninh bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào khiến cô phải nheo mắt lại nhưng trái tim lại đập thình thịch.
Ai là người sáng sớm tinh mơ đã đi mò khắp rừng rậm ao hồ hết chỗ này đến chỗ khác rồi rửa sạch nó, bọc nó lại rồi đặt ở vị trí hiện tại, tuy rằng không ai nói nhưng cô đã biết đáp án.
Hôm qua cô chỉ nhắc vu vơ đến kiếm Tinh Ngân một câu, không ngờ Bùi Tịch đã tìm được nó về nhanh như vậy.
Ninh Ninh cúi người nắm lấy chuôi kiếm, y như rằng ngửi thấy mùi thảo mộc quen thuộc trên tấm vải bọc lấy kiếm. Đến khi nhấc cả cây kiếm lên, co lại phát hiện ra một tờ giấy dán trên thân kiếm. Chữ của thiếu niên ấy phóng khoáng như rồng bay, vô cùng xinh đẹp: "Kiếm của tỷ đây, đừng buồn nữa nhé!"
Hắn đang nhắc đến việc cô mơ thấy cha mẹ mình khóc sưng cả mắt. Hoá ra hắn dùng cách này để an ủi cô.
Ninh Ninh cầm kiếm, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bùi Tịch nhìn thì có vẻ lạnh lùng bất cần nhưng thật ra việc gì hắn cũng nhớ rất kỹ. Hắn cũng không tỏ vẻ gì là quan tâm đến những cô gái xung quanh mình cả, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục đối xử tốt với cô như thế này thì... cô sẽ hết cứu mất thôi.
Kiếm đã về với chủ, tâm trạng rối rắm như tơ vò của Ninh Ninh cuối cùng cũng đã tốt lên được một ít. Đang định xách Tinh Ngân ra ngoài, cô bỗng nhiên nghe cách đó không xa truyền đến tiếng Hứa Duệ kêu to: "Nguy rồi nguy rồi!"
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Hứa Duệ chạy được đến chỗ Ninh Ninh đã mệt đến mức thở hồng hộc: "Các đệ tử của các đại môn phái nghe tiếng mà đến chạm mặt nhau ở đầu thôn, bọn họ sắp đánh nhau to rồi!"
______
Meo: Tôi cược rằng con trai tôi kèo dưới, con gái tôi sẽ là người tỏ tình trước cho xem =)))