- Gì? Đánh nhau to gì cơ?
Thiên Tiện Tử ngủ gật cả buổi tối, bây giờ đang lúc tỉnh như sáo sậu, vừa nghe thấy đánh nhau đã hí hửng chen lên phía trước quan sát hình ảnh hiện ra trong huyền kính.
"Mũi tên đêm hôm qua kia của Ninh Ninh đã gây ra động tĩnh không hề nhỏ." Khúc Phi Khanh tà tà liếc hắn, miệng nhếch lên cười: "Không ít người nương theo kiếm quang mà tìm thấy thác nước kia, sau đó lại mơ màng đi loanh quanh khắp nơi, thế là chẳng phải sẽ phát hiện ra thôn Hồ tộc còn gì?"
Tối hôm qua trận pháp thuỷ kính bị phá, ma tộc thương vong nghiêm trọng, lại thêm đa số các đệ tử đều đã trở về phòng hoặc sơn động nghỉ ngơi, các trưởng lão cũng không theo dõi tiếp nữa, ai nấy xôn xao dẹp đường hồi phủ nghỉ ngơi lấy lại sức, sáng sớm hôm nay mới lại tụ họp lại vừa cắn hạt dưa vừa tiếp tục theo dõi cuộc thi.
Hình ảnh đang hiện ra trong huyền kính của phái Huyền Hư hiện tại chính là Hạ Tri Châu cũng đang ngồi cắn hạt dưa hóng hớt.
Hắn vô cùng chung thuỷ với hệ tư tưởng ngủ sớm dậy sớm cho cơ thể khỏe mạnh, sau khi thức dậy đã chạy khắp bí cảnh giúp Kiều Nhan đi tìm mười mấy tộc nhân đã bị ma hóa đưa về, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, đang đi ra ngoài đi dạo giải sầu cùng Hứa Duệ thì bất ngờ đụng phải cảnh đệ tử của các đại môn phái đang đánh nhau loạn xì ngậu.
Lang bạt trong rừng rú một thời gian dài, nước trong ao hồ sông suối không thể dùng được, điều kiện sinh hoạt khắc nghiệt như thế, đám thanh niên tài tuấn của giới tu chân làm gì còn bộ dạng hào hoa đẹp đẽ xuất trần như ban đầu, cả đám chật vật đứng trước cửa thôn, ai không biết còn tưởng đoàn phim thiếu kinh phí nào đang quay "Về quê tu tiên" phần 1 ấy chứ. Đúng là rất bình dân, rất thích hợp với những sân khấu lớn dành cho đại chúng.
Dựa theo môn phục để phán đoán, đám người kia chia làm năm phe, theo thứ tự từ trái sang phải là Phạn Âm Tự, Tố Vấn Đường, Vạn Kiếm Tông, Đạp Tuyết Lâu và Lưu Minh Sơn, nói cách khác là phật tu, âm tu, dược tu, kiếm tu, phù tu. Cuộc thi này vốn tạo điều kiện cho các đệ tử tranh đấu cướp đoạt lệnh bài của nhau, bây giờ mấy đại môn phái đột nhiên chạm mặt nhau thì đương nhiên là nhìn nhau không vừa mắt, sơ sẩy một cái là lao vào bem nhau được liền.
Đại đa số các đệ tử là những gương mặt xa lạ Hạ Tri Châu chưa từng gặp, chỉ có hai tên đầu trọc của Phạn Âm Tự là hơi quen mắt, còn vị nữ tu mặc váy trắng, kiếm khí lạnh thấu xương đang đứng một mình ở dưới cây ngô đồng cổ thụ ở xa kia của Vạn Kiếm Tông chính là vị sư tỷ mà Hứa Duệ ngày nhớ đêm mong, Tô Thanh Hàn.
Thân là một kẻ ăn không ngồi rồi không ôm hoài bão mộng tưởng gì lớn lao, Hạ Tri Châu đánh hơi thấy tình thế không ổn đã định chuồn êm ngay, nhưng không ngờ Minh Không vừa thoáng nhìn thấy hắn đã lập tức cười vang nói: "Hạ thí chủ!"
Hạ Tri Châu thấy mình sắp lên cơn đau tim, hận không thể tập tức phi tới tặng hắn một cú đá xoắn ốc cộng thêm một quyền của thánh đấu sĩ chòm sao Thiên Mã*, để cho thằng oắt con này cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới người trưởng thành.
(*Nguyên văn: 贺知洲差点心肌梗塞,恨不得当场来一个螺旋飞踢加天马流星拳,让这臭小子好好感受一下成年人世界的残酷。Trong đó 天马流星拳 là skill của Pegasus Seiya (Thánh đấu sĩ chòm sao Thiên Mã), nhân vật chính của "Áo giáp vàng", bộ truyện manga có tên gốc là Saint Seiya và Knights of the Zodiac của tác giả Kurumada Masami người Nhật. Bộ truyện tranh giành giải Animage Anime Grand Prix tại Nhật trong năm 1987. Trong năm 2002, bộ truyện tranh đã được tái xuất bản bởi công ty Toei Animation cùng với các tập tiếp theo thể theo yêu cầu của độc giả. Tại Việt Nam, bộ phim được chiếu vào lúc 14h các ngày Thứ 7 & Chủ nhật trên kênh HTV7 năm 1998 và từng được Công ty Điện ảnh Thành phố Hồ Chí Minh thuyết minh và được Hãng phim Phương Nam phát hành dưới định dạng VCD. Theo Wikipedia.)
Minh Không không nhìn thấy cái mặt đang xị ra của hắn, tiếp tục nói một cách chân thành: "Ta và sư huynh thấy chân trời có điềm lạ, sợ rằng các vị bên này xảy ra chuyện nên đến đây xem. Huynh vẫn bình an vô sự, bọn ta cũng được yên lòng."
Bình yên vô sự cái con khỉ, Hạ Tri Châu chỉ muốn nói với hắn một câu: "Cảm ơn vì đã đến, không đến thì tốt hơn."*
(*Nguyên văn:
"我与师兄察觉天边有异,唯恐诸位这边出了问题,便相约来此一探究竟。你能安然无恙,我们也就放心了。"
什么叫安然无恙,贺知洲只想对他说一声"别来无恙"。
Minh Không dùng từ "安然无恙" nghĩa là "bình yên vô sự", Hạ Tri Châu lại dùng từ "别来无恙", câu này nghĩa bóng có nghĩa là "lâu rồi không gặp", nhưng tách từng chữ ra thì còn có thể hiểu theo nghĩa là "không đến" (别来) (thì ta sẽ) "không sao" (无恙).)
Chỉ cần bọn họ không đến thì hắn đương nhiên sẽ không việc gì cả, bọn họ đến một cái là hắn sẽ phải gia nhập đám người bị đánh tơi tả cùng hai quả trứng kho tàu này.
Đám người đang giằng co với Phạn Âm Tự vốn dĩ không phát hiện ra Hạ Tri Châu, sau khi tiểu hoà thượng mồm như cái loa nói câu kia xong thì vài đôi mắt hàn khí sắc bén lập tức không hẹn mà đồng thời lia thẳng về phía hắn không khác gì xiên tre nướng BBQ, giá mà xiên được thật thì chắc hắn và Hứa Duệ đã bị chọc thành cái sàng.
Hạ Tri Châu: ...
"Các vị đều là đệ tử của các môn phái lớn, hôm nay được gặp các vị ở nơi này cũng coi như là một mối duyên quý giá." Một phù tu trẻ tuổi mặc một bộ đồ trắng híp mắt cười cười, tư thế lười nhác nhưng lại phát ngôn vô cùng thách thức: "Ta biết được các vị đều đang muốn tranh lệnh bài, thế thì đừng khách sáo làm gì, ra tay luôn đi."
- Đó là sư huynh Bạch Diệp của Lưu Minh Sơn.
Hứa Duệ đứng bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu: "Hắn là một thiên tài phù triện khó tìm, thạo nhất là thuật âm dương ngũ hành, thuật pháp quỷ quyệt khó lường, rất là khó chơi... Hắn đứng hàng thứ ba trong những người mà Tô sư tỷ muốn khiêu chiến."
Nói ngắn gọn lại thì tên này là một cao thủ.
- Ha ha, khá lắm!
Một tên kiếm tu cao lớn đang ôm thanh kiếm to oành nghe vậy cười to, phụ hoạ thêm vào: "Muốn đánh mau đánh đi, đừng dong dài lằng nhằng nữa."
Người kia thân hình cường tráng, quần áo mặc trên người lôi thôi lếch thếch, dính đầy bụi đất. Nhìn hắn không giống tu sĩ danh môn chính phái mà giống mấy người đứng mãi nghệ đầu đường đang khiêng đạo cụ về nhà sau một ngày làm việc vất vả hơn.
Hứa Duệ lại nói: "Vị này chính là sư huynh Lục Minh Hạo của Đạp Tuyết Lâu, cự kiếm xuất thế không ai có thể chống đỡ được, khi ở trạng thái đỉnh cao có thể đạt đến mức dời núi lấp bể."
Không cần nói nhiều, đây cũng là cao thủ.
- Còn cả sư tỷ Nguỵ Lăng Ba và sư huynh Sầm Nhiên của Tố Vấn Đường bên kia nữa, bọn họ dùng độc xuất thần nhập hóa, có thể dồn người ta vào chỗ chết trong vô hình, nhất định phải thật cẩn thận.
... Đây vẫn là cao thủ.
Hạ Tri Châu nghe mà lòng lạnh hơn phân nửa, hắn vừa gửi phù đưa tin cầu cứu Ninh Ninh vừa nghiêm túc hỏi Hứa Duệ: "Ngươi có mang huân hương không? Lúc bị đánh chết ta không muốn cơ thể mình có mùi thối."
- Hạ sư huynh, sao huynh có thể xem thường bản thân mình như thế chứ!
Hứa Duệ ngắt lời hắn: "Sư tỷ nói với đệ rằng cho dù thực lực không phải là mạnh nhất thì cũng có cách để giành được hạng nhất. Huynh nhìn cho kỹ nhé, ta nhất định sẽ không làm sư tỷ thất vọng."
Hắn nói bằng giọng vô cùng kiên quyết, Hạ Tri Châu còn tưởng là đứa nhỏ này đã nghĩ ra kế nào hay lắm. Không ngờ Hứa Duệ lại bước về phía trước một bước, cao giọng hô lên: "Ta cũng tán thành!"
Hạ Tri Châu thấy lưng mình lạnh toát, hắn đã mơ hồ đoán trước được kết cục của bọn họ.
- Vị tiểu đạo hữu này cũng là kiếm tu giống ta, hay là chúng ta so tài trước đi?
Lục Minh Hạo cao giọng cười, tuy rằng vẫn là bộ dạng lôi thôi lười nhác như cũ nhưng trong đôi mắt ý chí bùng cháy hừng hực, cả người căng ra, hiển nhiên là một kẻ cuồng chiến không hơn không kém. Trong lúc nói chuyện, thanh kiếm khổng lồ trong tay hắn phát ra tiếng ong ong trầm thấp, tựa như đang rất nóng lòng muốn được ra khỏi vỏ vậy.
Hứa Duệ nghe nói vị sư huynh này là một kẻ cuồng kiếm, nhưng hắn không ngờ được rằng mình sẽ trở thành đối thủ đầu tiên của y. Hắn biết rõ thực lực của mình, tuy rằng không phải là người mạnh nhất trong đám người cấp Kim Đan nhưng hắn cũng không hề yếu, nếu dùng toàn lực đối phó thì nói không chừng vẫn có thể giành được chiến thắng. Hắn trước nay luôn được sư tỷ bảo vệ, khó khăn lắm hôm nay mới có cơ hội để có thể so tài một cách công bằng với những đệ tử khác, nhất định hắn phải chứng minh cho Tô sư tỷ thấy rằng sư đệ của tỷ ấy không phải là một thứ bỏ đi yếu đuối nhu nhược.
Thiếu niên rút kiếm ra khỏi vỏ, trầm giọng hô: "Đến đây đi!"
Không giống như phù chú hay khí độc, cuộc chiến của kiếm tu không hề hoa hoè hoa sói mà chỉ đơn giản là đao kiếm va chạm vào nhau, tuy mạo hiểm vạn phần nhưng cũng vô cùng vui vẻ sảng khoái. Hứa Duệ ngưng thần nín thở, lần lượt hồi tưởng những lời dạy của sư tôn và sư tỷ ở trong đầu, kiếm khí thuần khiết như nước lan khắp cơ thể gọi đến từng đợt gió thơm, thổi bay hết thảy ma khí nhờ nhờ như màu máu xung quanh.
Bên ngoài huyền kính, Thiên Tiện Tử nói: "Linh lực thuần khiết như vậy, đúng là một hạt giống tốt, chỉ là không biết kiếm thuật như thế nào."
Nói đến đây hắn bèn im lặng nhìn bóng người trên mặt kính một cách hết sức chăm chú, nhướng mày như đang suy tư gì.
Kiếm quang sáng như ban ngày chặt đứt đám ma khí còn vương vấn trong không gian, Hứa Duệ đột nhiên mở bừng mắt ra, chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên.
- Cửu cửu quy nhất, không ngừng sinh sôi...
Theo tiếng niệm chú trầm trầm, kiếm quang quanh người Hứa Duệ càng ngày càng rực rỡ, gió sắc như dao lướt qua đám cành cây tàn tạ. Khi hắn sắp hô lên câu tiếp theo thì một thanh kiếm bự tổ chảng đột nhiên vung tới nện thẳng vào người hắn làm cho hắn không kịp trăn trối gì đã bị đánh bay lên cao ba trượng!
Các trưởng lão nhăn tít mặt lại, không hẹn mà cùng suýt xoa: "Ui...!"
Hạ Tri Châu:...
Cứu với! Lục Minh Hạo nhân lúc Hứa Duệ khởi động kỹ năng đã ôm kiếm xông lên đánh rồi! Tại sao Hứa Duệ là một kiếm tu mà còn phải niệm chú thế! Ngươi nghĩ ngươi là công chúa phép thuật Winx Enchantix hả!!
Thằng nhóc đáng thượng kia cho đến khi đang chơi vơi giữa không trung vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn nghệt mặt ra xoắn ốc trên không, trường kiếm trong tay vẽ ra một đường sáng trắng chói mắt, cùng hắn nhảy một điệu waltz tình yêu.
Đến khi Ninh Ninh nhận được phù truyền tin mà đến thì đã thấy Hứa Duệ đang khóc sướt mướt trước mặt mình.
Hạ Tri Châu: Hay lắm, không hổ là tu tiên giới.
Từ nhỏ Hạ Tri Châu đã thắc mắc, nếu kỹ năng nào cũng cần đọc chú dài như vậy thì tại sao phản diện lại không nhân cơ hội đó mà xông lên tấn công để đánh bại nhân vật chính. Bây giờ trải nghiệm thực tế ở tu chân giới đã chứng minh cho hắn thấy mấy đứa niệm chú quá dài lúc chiến đấu đầu óc đều có vấn đề.
Ninh Ninh nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, cô trông thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Hứa Duệ mà hoảng sợ, bèn vội vàng chạy nhanh đến nâng hắn dậy, lau vết máu ở khoé miệng cho hắn.
Lục Minh Hạo rất là vô tội, hắn nhíu mày gãi gãi đầu: "Này tiểu huynh đệ... ngươi đang làm gì vậy? Chuyện này không thể trách ta được, do hắn cứ đứng ì một chỗ không nhúc nhích nên mới bị đánh đấy chứ!"
Hắn nói tới đây, bỗng nhiên nghiêm mặt lại: "Nguy rồi, xung quanh có gì đó là lạ!"
- Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi sao?
Tiếng nữ tử cười nhạt truyền đến cách đó không xa, không ai khác chính là Ngụy Lăng Ba của Tố Vấn Đường: "Loại độc này là loại độc ta vừa mới nghiên cứu ra, không màu không mùi, chỉ cần gió thổi một cái là có thể phát tán khắp nơi."
Nàng tu luyện cả độc thuật và y thuật, tính tính quái dị có tiếng, thích nhất là nhốt mình trong phòng vùi đầu nghiên cứu y thư với làm mấy thứ kỳ kỳ quái quái. Nhưng thứ độc lần này chắc chắn không chỉ là mấy thứ đồ "kỳ quái" bình thường.
- Một khi ở trong không khí bị nhiễm độc, các ngươi chẳng những cả người không có sức lực mà linh lực cũng dần dần bị khóa lại, khó mà đem ra sử dụng được. Kỳ thật độc tính của nó không quá mạnh, tu vi của các người cỡ đó sẽ không bị độc này làm ảnh hưởng, nhưng từng này ma khí có thể làm cho hiệu quả của nó tăng lên ít nhất năm lần.
Nàng lười nhác đứng dựa vào vách tường đổ nát, người gầy như hom, quầng thâm dưới mắt đen kịt, giống như bị mực nhuộm lên vậy: "Có phải các vị đang cảm thấy... không có sức lực gì đúng không? Chỉ là tiếc là ta và sư đệ đã uống thuốc giải trước rồi, không thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng này."
Tuy rằng dược tu có tiếng là vừa giỏi giang vừa nhân hậu nhưng tất cả mọi người trong giới tu chân đều ngầm hiểu với nhau rằng: cho dù như thế nào thì cũng đừng nên đi trêu chọc dược tu, vì một khi bị bọn họ theo dõi rồi hạ độc, có khi tại sao mình chết cũng không biết ấy chứ.
- Nguy rồi!
Hạ Tri Châu thử điều động linh lực trong cơ thể thì quả nhiên phát hiện đã không còn lại bao nhiêu. Loại độc dược kia vô cùng quái dị, hình như bên trong còn có một ít tác dụng thôi miên làm cho mí mắt của hắn cứ giật giật không thể điều khiển được: "Đến ma khí cũng đang giúp nàng ta, đây rõ ràng là thiên thời địa lợi nhân hòa! Cả đám chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?"
Ninh Ninh nhìn xung quanh một vòng, nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng nói: "Muội có một cách, không biết có tác dụng gì không."
Cô hơi chần chờ, sau khi sắp xếp câu chữ xong thì nói đại khái: "Theo nguyên lý vật lý, khi không khí chảy qua bề mặt trên cong thì vận tốc sẽ tăng, áp lực sẽ giảm; khi không khí chảy qua bề mặt dưới nhẵn thì vận tốc giảm, áp lực tăng; như vậy giữa về mặt trên và dưới sẽ hình thành chênh lệch áp suất tạo ra một lực nâng hướng lên trên."
Hạ Tri Châu nghe mà sửng sốt: "Sau đó thì sao?"
- Đây là nguyên lý bay của chong chóng tre và trực thăng, huynh có thấy hình dạng trên cong dưới nhẵn rất giống vỏ kiếm của chúng ta không?
Ninh Ninh cầm Tinh Ngân giơ lên trước mặt hắn: "Tuy rằng chúng ta chỉ còn lại một chút linh lực nhưng nhảy lên không trung và làm vỏ kiếm xoay tròn là hai việc vẫn có thể làm được một cách rất dễ dàng. Cứ như vậy, có thể coi vỏ kiếm là cánh quạt của trực thăng, khi cầm nó xoay tròn trên không chắc chắn có thể tạo nên một luồng gió rất lớn..."
Hạ Tri Châu bừng tỉnh đại ngộ: "Mà gió có thể thổi tan hết ma khí, như vậy tác dụng của độc sẽ giảm xuống đáng kể!"
Hứa Duệ nghe Ninh Ninh nói về cái nguyên lý kia mà như người đi trong sương mù, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được đại khái ý tưởng, ý là bọn họ sẽ ở trong không trung không ngừng chuyển động trường kiếm tạo ra gió để ép độc tản đi.
"Ta kiểu rồi!" Hạ Tri Châu vỗ nhẹ lên vai Ninh Ninh: "Cái này có khác gì chong chóng tre của Doraemon đâu! Hôm qua muội đã dùng hết linh lực rồi nên không nên nhúng tay vào, cứ giao chuyện này cho ta đi!"
Hứa Duệ cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn sư tỷ đang đứng đằng xa của mình nữa. Để vớt vát lại hình tượng không còn dư mấy trong lòng sư tỷ của mình, hắn lập tức giơ tay xung phong: "Ta cũng tham gia! Người đông sức mạnh!"
Thế là cả ở trong lẫn ở ngoài huyền kính, mấy chục đôi mắt nay đã được chứng kiến một kỳ tích không tưởng. Hứa Duệ và Hạ Tri Châu đồng thời giơ trường kiếm lên trên đỉnh đầu, điều động chút linh lực còn sót lại trong cơ thể mình, cùng lúc đó lại lầm rầm niệm chú làm cho kiếm ở trong tay quay với tốc độ cực nhanh.
Động tác này vốn không hề tốn một chút sức lực nào, dựa vào trạng thái hiện tại của họ thì càng không thể bay lên không trung được, nhưng điều làm cho mọi người không thể ngờ được chính là trong rất nhiều dòng khí xoay chuyển tụ tán, cơ thể của họ rõ ràng có xu hướng bay lên. Hai người chỉ dựa vào chút linh khí không đáng kể lại thật sự có thể thoát khỏi xiềng xích của mặt đất mà chậm rãi bay lên không trung theo dòng khí màu trắng đục.
"Đây..." Thiên Tiện Tử nhìn mà giật mình: "Đây là nguyên lý gì?"
Trường kiếm xoay càng lúc càng nhanh, kiếm khí như cơn lốc mãnh liệt lao đến, từ trung tâm tứ tán ra hai bên.
Ma khí và khói độc sao có thể địch lại cơn gió này mà thi nhau tản ra xa trong tiếng kiếm rít như rồng kêu, cứ thế cho đến khi tiêu tán gần như không còn gì. Màn sương màu đỏ đã dần dần tản đi, ánh nắng đã lâu không gặp chiếu lên mái hiên lụp xụp, khoảnh đất này cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
- Thật sự thành công rồi sao?
Lâm Thiển nhìn mà trợn mắt há mồm, giật mình thốt lên: "Vậy Hứa Duệ và Hạ Tri Châu..."
Vừa nói nàng vừa nhìn sang chỗ khác, khi nhìn thấy hai bóng người đang lơ lửng trên không thì không khỏi hoảng hốt, miệng không thốt ra được một chữ nào.
Cùng lúc đó, Ninh Ninh cũng như vừa nghĩ đến cái gì, cô gần như ngừng thở.
Ban nãy bọn họ chỉ lo giải độc nhưng lại quên mất điều cơ bản nhất đồng thời cũng là vấn đề cần nghiêm túc nhất. Khi kiếm đang xoay với tốc độ cao thì cơ thể của bọn họ cũng sẽ xoay theo kiếm. Cho dù là kiếm tu thì bọn họ cũng sẽ không thể chịu nổi nếu bị xoay vòng vòng không ngừng nghỉ như vậy. Hình như cô vừa hố Hạ Tri Châu và Hứa Duệ một vố thì phải.
Thân kiếm không ngừng xoay tròn, bọn họ cũng bị quăng quật tới lui trong không trung, giống như hai con lắc đang thả bay bản thân bơ vơ trong gió lạnh không biết nên bấu víu vào đâu, đôi chân phác hoạ ra những hình tròn vô cùng tự nhiên. Bây giờ kiếm xoay càng lúc càng nhanh, bóng dáng hai người lướt qua nhau trong giây lát, chỉ có thể trông thấy tàn ảnh chợt lóe lên cuối chân trời, mơ hồ nhìn ra được đó là người.
Ninh Ninh: ...
Các đệ tử chưa từng được chứng kiến hiện tượng siêu nhiên nào như thế này nên cả đám đứng đần hết cả người ta, các trưởng lão nhìn mà cạn lời, toàn bộ giới tu chân ai nấy đều kinh sợ, ai không nhìn không phải là người tu tiên!
Hạ Tri Châu và Hứa Duệ chỉ dựa vào một thanh kiếm mà có thể vặn người xoay tít trên trời cao, phi thăng ngay ban ngày ban mặt trước mắt bao nhiêu người! Hai người này khủng bố quá thể vậy!!
Lâm Thiển nhìn mà tê hết cả da đầu, vội vàng giục Thiên Tiện Tử: "Mau mau mau! Mau kết nối với vấn linh ở chỗ cao nhất để xem hai đứa nó thế nào đi!"
Thiên Tiện Tử ngoan ngoãn làm theo, bàn tay đặt trên Huyền Kính run nhè nhẹ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt của mọi người là hai khuôn mặt có đôi mắt đang nhắm nghiền, bị gió tạt không còn nguyên vẹn. Da mặt hết vẹt về bên trái lại trườn sang bên phải, trông không khác gì một cái túi vải tròng lên trên một bộ xương, lúc bị gió thổi tốc lên thì lộ ra phần lợi đỏ tươi và hàm răng đang đánh vào nhau lập cập. Ngũ quan của bọn họ đã không còn như bộ dạng ban đầu, không có cái nào không bị thổi đến mức thoát vị, trông vô cùng kinh dị.
Giọng nói của Ninh Ninh mơ hồ truyền từ dưới mặt đất lên, nghe tràn đầy nôn nóng và lo âu, lanh lảnh truyền vào tai của mọi người đang ở đây: "Ma khí đã tan rồi, hai người mau dừng lại đi!" Nhưng hành trình của bọn họ là sao trời biển rộng mênh mông, một cơn bão mới đã xuất hiện, sao bọn họ có thể dừng lại ở đây?
Ngoại trừ chênh lệch áp suất, thế giới tự nhiên còn có một loại sức mạnh mạnh mẽ và kỳ diệu khác: quán tính.
Hai người bọn họ đã quay hàng trăm hàng nghìn vòng, đầu óc đã mơ hồ từ lâu, linh lực trong cơ thể vô thức chảy ra ngoài khiến cho trường kiếm càng ngày càng xoay nhanh. Hạ Tri Châu nghe thấy Ninh Ninh gọi vốn định nức nở đáp lại cô một câu, ai giờ hắn đột nhiên cảm thấy buồn nôn, họng nghẹn lại sau đó phun hết nước trong miệng ra như một cái đài phun nước xoay tròn.
Cũng may người tu đạo có thể chuyển hoá đồ ăn thành linh khí nên trong cơ thể cũng không có thứ gì bẩn thỉu, bộ dạng hiện tại của hắn miễn cưỡng có thể coi là "tiên nữ rải hoa" chứ không phải là máy gọi chị Huệ hình người.
Bộ dạng của hai đứa nhỏ này quá thảm khốc, Lâm Thiển không nỡ nhìn, đau đớn nói: "Chẳng qua chỉ là một cuộc thi mà thôi, cần gì làm đến mức này...! Đây còn là kiếm tu sao!"
Ngay cả người khơi mào chuyện này - Ngụy Lăng Ba cũng không nỡ nhìn thẳng cảnh này, nàng tỏ vẻ khiếp sợ hiếm thấy, cả người run lên bần bật.
Các trưởng lão khác ở trong lầu nghe nói vừa xảy ra chuyện lớn thì sôi nổi kéo đến xem, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong huyền kính của Huyền Hư thì không ai không lộ ra vẻ chấn động.
Thế là ở trong vô số ánh nhìn chăm chú của mọi người, cảnh tượng hai người hai thanh kiếm càng bay càng cao dưới sự chênh lệch áp suất càng ngày càng tăng; cơ thể của hai người vẽ ra từng vòng cung duyên dáng vô bờ, vừa xoay tròn vừa phun nước đã trở thành bóng ma khó lòng phai mờ trong thời niên thiếu của những người được chứng kiến tận mắt ở đây. Không biết qua bao lâu, khi linh khí trong người cạn sạch, hai tảng thịt run bần bật lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng rơi xuống.
- Sư tỷ... đừng nhìn mà, đệ bị vấy bẩn rồi huhuhuhu... đệ bẩn quá... tại sao... tại sao lại như vậy...
Hứa Duệ hoàn toàn tuyệt vọng, đôi mắt già nua nhoè đi vì nước mắt. Hắn vừa phun nước vừa khóc, đôi mắt cứ như có lắp vòi nước vậy, miệng thì cứ có nước trông không ngừng trào ra ngoài, đúng là một ví dụ minh hoạ rất sinh động cho câu nói "đàn ông được làm từ nước".
Hạ Tri Châu giống như sắp gần đất xa trời, khuôn mặt hắn trông như một củ khoai lang tím khổng lồ, hắn run rẩy hít một hơi: "Đừng có phi thăng, đừng có phi thăng, đừng có phi thăng... hức, aaaaaa..."
Hắn vừa nói vừa trợn trừng mắt, dùng hết sức lực cuối cùng lắc lắc đầu với Ninh Ninh: "Phi thăng là một cú lừa thế kỷ, chúng ta đều bị lừa cả rồi... Bên ngoài tầng khí quyển... làm gì có đủ dưỡng khí..."
____
Meo: Chương nào có Hạ Tri Châu là chương đó dài ẻ nhưng cũng cười mệt ẻ =))