Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 67: Đại chiến cương thi



Tuy rằng quá trình thì tràn đầy chông gai gập ghềnh nhưng cũng may cách dùng kiếm làm chong chóng tre vẫn còn có tác dụng. Kiếm phong xoắn ốc bay lên, linh lực cuồn cuộn tạo ra một luồng gió cực mạnh như thể ngàn quân đánh tan tác ma khí. Không cần đợi lâu, nơi mọi người đứng ở đây đã có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Uy lực của độc mà Ngụy Lăng Ba sử dụng vốn không lớn, nhưng nhờ có ma khí trợ lực nên mọi người ở đây mới trúng độc hàng loạt. Bây giờ sương mù đã tản đi, độc tính cũng sẽ giảm hơn phân nửa.

Nhìn thấy những người khác dần dần khôi phục sức mạnh rồi chầm chậm nhìn về phía mình, nữ tu váy trắng của Tố Vấn Đường xấu hổ cười cười: "Không hổ là đệ tử của phái Huyền Hư, cách này mà cũng nghĩ ra được, tại hạ tự thẹn không bằng."

Hạ Tri Châu vừa được nhắc đến tên đang nửa tỉnh nửa mê, nôn thốc nôn tháo; Hứa Duệ không rảnh nhìn nàng ta mà cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai cả. Cứ tưởng tượng đến cảnh sư tỷ của hắn đang đứng dưới gốc cây chứng kiến từ đầu đến cuối là hắn đã thấy người mình co rút một cái, thế là hắn lại phun ra một ngụm nước.

- Tiếc ghê, nếu không có chuyện này thì Tố Vấn Đường đã thắng kèo này dễ như trở bàn tay.

Bên ngoài huyền kính, Kỷ Vân Khai vuốt vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì. Hắn vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng chấn động vừa rồi, tay cầm giấy bút hí hoáy ghi chép: "Một người một kiếm, lại thêm một chút rất rất ít linh lực, rốt cuộc là làm thế nào để bay lên không trung thế?"

- Đồ đệ ngoan Hứa Duệ của ta, sao con lại thành ra như thế!

Trưởng lão của Vạn Kiếm Tông vô cùng đau đớn, ho sặc sụa vài tiếng: "Hạ Tri Châu kia có tiếng là không làm theo cách bình thường, tại sao con cũng bị bọn họ dạy hư thế! Huyền Hư làm hư con rồi!"

- Không thể nói như vậy được!

Thiên Tiện Tử tốt xấu thì cũng là người bạn cùng nghèo kiêm sư thúc của Hạ Tri Châu, hắn lập tức phản bác: "Nếu không phải Tố Vấn Đường dùng độc thì bọn nhỏ cũng không đến mức phải làm như vậy. Tuy rằng quá trình hơi khó coi một chút nhưng tốt xấu gì cũng giải được độc rồi mà."

Thế là một đám trưởng lão tôi nói anh anh cãi tôi, cuối cùng đề tài lại vòng về độc của Tố Vấn Đường.

- Độc của bọn họ có loại vô cùng thâm hiểm, không màu không vị, uống vào sẽ làm cho người ta thần trí rối loạn, nhìn người và vật xung quanh thành thứ khác, thế mà bản thân còn không nhận ra mình trúng độc, nghênh ngang làm càn trước mặt mọi người.

Hà Hiệu Thần vỗ đùi đét một cái, khuôn mặt tràn đầy vẻ hối hận và đau đớn: "Ta đã có lần trúng phải độc này, nhìn cái gì cũng thành ma vật, thế là bèn rút kiếm đánh một trận sống chết với chúng nó. Ai ngờ ngày hôm sau tỉnh lại thì lại nhận được một danh sách vật cần đền của Lâm Lang Phường..."

Thiên Tiện Tử hai mắt sáng ngời, gật đầu như gà mổ thóc: "Ta nhớ ra rồi! Chuyện này còn từng được đăng lên "Nhật báo bốn phương", ngày đó bởi vì có Hà chưởng môn mà quyển sách kia bán đắt như tôm tươi!"

- Hoá ra là ngày hôm đó à!

Lâm Thiển cũng bừng tỉnh đại ngộ: "Lúc đó ta nghĩ mãi không ra tại sao Hà chưởng môn lại giơ một con mèo lên khua khoắng khắp nơi, lại còn lộn mèo xung quanh Lâm Lang Phường suốt hai canh giờ, hoá ra là do trúng độc!"

Hà Hiệu Thần mặt như trái mướp đắng, đau khổ gật đầu. Ngày ấy hắn trúng độc, nhìn con mèo thành kiếm của mình, coi đồ vật là ma vật, cứ thế túm mèo xách về phía trước. Sau đó con mèo chạy mất thì kiếm cũng gãy, toàn bộ người trong Lâm Lang Phường trơ mắt nhìn hắn rớt dãi thòng lòng, mặt mũi dữ tợn, vừa gào to: "Yêu nghiệt sao dám làm càn!" vừa lộn mèo hết chỗ này đến chỗ khác, đập nát hết ráo đám đồ quý giá trong phòng.

Chuyện bi thương này ngược dòng thành sông, các vị trưởng lão nghe xong thì im lặng, nhìn hắn an ủi, cuối cùng đồng thuận đi đến một kết luận: Dược tu hại người rất ghê gớm.

Các vị trưởng lão của Tố Vấn Đường không muốn nói chuyện, chỉ trợn trắng mắt.

- Khoan đã, các người mau nhìn kìa!

Trên tầng hiên đang yên lặng như mặc niệm ai, Lâm Thiển bỗng nhiên hô toáng lên: "Bạch Diệp động thủ rồi!"

Coi như không thấy không khí xấu hổ trong bí cảnh, hai thanh niên kiếm tu đang nằm một bên như như hai miếng thịt thiu, hai viên trứng kho của Phạn Âm Tự sóng vai ngồi cạnh nhau nhàn nhã như đang xem kịch.

Minh Không lôi một gốc rau xà lách từ trong túi không ra gặm một cách rất ngang nhiên, cái đầu trọc lóc lúc ẩn lúc hiện: "Tuyết rơi hoa rụng chắc cũng chỉ được đến thế. Đạo của kiếm tu đúng là làm cho người ta khó mà hiểu thấu được."

Hai người này ngồi trong kim cang tráo của Minh Không nên từ đầu đến cuối không hề trúng độc cũng không hề bị ma khí ảnh hưởng. Lục Minh Hạo - thanh niên vác cây đao khổng lồ kia là một tay nóng tính, thấy thế thì lạnh giọng quát: "Bọn ta đều trúng độc hết rồi, hai vị không giúp thì thôi lại còn ngồi một bên nói mát nữa!"

- A di đà phật.

Minh Tịnh không thay đổi sắc mặt, ngoảnh mặt làm ngơ ý trách cứ của hắn: "Không tranh là từ bi, không cãi là trí tuệ, không nghe là thanh tịnh, không xem là tự tại. Tiểu tăng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đây, tạm biệt các vị đạo hữu."

Minh Không liên tục gật đầu, đôi mắt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ: "Nam tử đẹp nhất hẳn phải là người có một loại yên lặng cách biệt với thế gian. Sư huynh chính là người như thế. Bội phục bội phục."

Hai người này không thể nào nói chuyện một cách bình thường với người khác được. Thiên hạ không khỏi hoài nghi hoà thượng của Phạn Âm Tự rốt cuộc là tu phật pháp hay là nghệ thuật nói chuyện làm cho người khác tức điên.

Lục Minh Hạo cũng không muốn quan tâm đến hai người họ, nhưng lúc hoàn hồn lại thì đột nhiên phát hiện cả người tê rần. Lại là tên phù tu Lưu Minh Sơn - Bạch Diệp kia nhân lúc hắn phân tâm nói chuyện mà dùng phù dẫn thiên lôi đánh thẳng lên sống lưng Lục Minh Hạo!

- Hắn dám đánh lén!

Chân Tiêu là một kiếm tu chân chính, việc hắn khinh thường nhất chính là đánh lén sau lưng, thế nên hắn liếc Hà Hiệu Thần một cái: "Hà chưởng môn, Lưu Minh Sơn lại đi dạy cho các đệ tử loại chiến thuật như thế này sao?"

Hà Hiệu Thần mặt dày cười hềnh hệch: "Cái này gọi là "tùy cơ ứng biến", quyết đấu với nhau thì sao có thể gọi là "đánh lén" được chứ!"

Bạch Diệp biết được rằng những đối thủ mình gặp được trong cuộc thi lần này đều là những đệ tử xuất sắc nhất của các môn phái chứ không phải là ma quỷ tội ác tày trời, tuy nói rằng hữu nghị thứ yếu thi đấu chủ yếu nhưng hắn cũng không dùng hết sức lực, phù chú nhiều lắm cũng chỉ làm cho đối thủ bị hôn mê chứ không đến nỗi lấy mạng của người kia.

Lúc tiếng sét nổ vang, Lục Minh Hạo chỉ cảm thấy cơ thể tê rần, luồng điện cuồn cuộn chạy tán loạn khắp nơi trong lục phủ ngũ tạng của hắn, cuối cùng tấn công trực tiếp vào đại não khiến tầm mắt của hắn trắng xóa, hắn mất đi ý thức.

Ninh Ninh trông thế thì nhíu mày theo bản năng, cô hơi cử động đầu ngón tay, nắm chặt kiếm Tinh Ngân trong tay.

Khi chiến đấu với tù phu có thể sử dụng hai loại chiến lược: một là cố gắng tránh tất cả những đòn tấn công của đối thủ, cách này độ khó cực cao mà cũng vô cùng phức tạp, người bình thường sẽ không chọn cách này; hai là dùng sức chiến đấu, dùng kiếm phong đánh tan thuật pháp. Đáng tiếc là Lục Minh Hạo còn chưa kịp vung kiếm thì đã bị Bạch Diệp đánh lén rồi. Bây giờ khí độc mới vừa tản đi, một số ít vẫn còn đọng lại trong cơ thể của hắn ngăn cản hắn dùng linh lực bảo vệ cơ thể, lại thêm sức mạnh của bùa dẫn lôi cũng không thể khinh thường, thế nên việc hắn hôn mê cũng là lẽ thường tình. Đêm qua Ninh Ninh đã hao tổn quá nhiều linh lực, nếu đánh tay đôi với Bạch Diệp thì tất sẽ rơi vào thế hạ phong.

- Đã giải quyết xong một tên.

Bạch Diệp híp mắt cười cười, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng, phiêu phiêu như ngọc, hắn tiện thể đưa mắt nhìn sang hai người của Tố Vấn Đường như có hàm ý. Không hổ là đối thủ mà Tô Thanh Hàn coi trọng, thuật phù trú đã được hắn sử dụng vô cùng thuần thục. Hai ngón tay thon dài trắng nõn vừa vung lên ném hai lá bùa đi, cuồng phong kèm theo tiếng sấm vang trời nhanh chóng ập về phía hai người kia.

Ngụy Lăng Ba chỉ am hiểu dùng độc, đương nhiên là không có cách nào chống đỡ được trận thế đầy sát khí đang lao đến rào rạt này. Vị sư đệ đứng bên cạnh nàng là truyền nhân của y thánh nhưng y cũng chỉ là một con mọt sách, đương nhiên là cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn lôi quang càng ngày càng gần mà không trốn được vào đâu.

- Lại xong hai người nữa.

Sau khi đánh bại hai tên dược tu, tâm trạng của Bạch Diệp rất tốt. Hắn xoay người lại cười cười nhìn về phía Ninh Ninh: "Tuy rằng rất cảm ơn các vị đã đánh tan độc khí nhưng dù sao đây cũng là cuộc thi, ta không có lý do nào bỏ qua cho đối thủ được... Thế nên Bạch mỗ xin đắc tội."

- Sao thằng nhóc đó dám ra tay với Ninh Ninh chứ!

Hà Hiệu Thần thân là chưởng môn Lưu Minh Sơn, trông thấy đệ tử nhà mình đang đắc thế không những không vui mừng mà còn hoảng loạn hơn cả Ninh Ninh: "Linh lực trong cơ thể con bé đã gần cạn, đừng nói đánh bại Bạch Diệp, chỉ sợ muốn bổ đôi lôi phong cũng rất khó mà làm được!"

Hà Hiệu Thần nhìn ra điểm này, Ninh Ninh đương nhiên cũng biết rất rõ.

Bạch Diệp không đi gây sự với hai vị tiểu sư phụ của Phạn Âm Tự, Tô Thanh Hàn đang đứng ở nơi xa quan sát chiến sự lại rất khó giải quyết, không đến mức rơi vào đường cùng thì đương nhiên hắn sẽ không chủ động đi gây chuyện. Mà bên này, Hứa Duệ và Hạ Tri Châu đã cạn kiệt linh lực, Bùi Tịch lại không biết đang ở nơi nào, chỉ còn lại một mình cô chống đỡ ở đây, chỉ cần đánh bại cô thì hắn có thể thu hết tất cả lệnh bài vào túi rồi. Nguy nhất là trong cơ thể của cô cũng không còn dư lại bao nhiêu linh khí, nhưng may mắn vạn phần là Bạch Diệp không hề biết điều đó. Chỉ cần dựa vào điểm này, nói không chừng cô có thể có cơ hội tìm được đường sống trong cái chết mà lật lại kèo này.

"Lúc ta ở Tiểu Trùng Sơn ta đã từng nghe về Ninh Ninh đạo hữu rồi." Bạch Diệp cười nói: "Đạo hữu đúng là vô cùng thông minh, chỉ là không biết kiếm thuật như thế nào. Xin được chỉ giáo."

Hắn vừa dứt lời, giữa hai ngón tay lại thấy xuất hiện một lá bùa, điện quang chớp lóe tỏa ra vài ánh sáng xanh kỳ lạ. Lúc này, một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên vào cho cành lá hai bên xào xạc xào xạc nom như những bộ xương ngón tay đen kịt của đám yêu ma quỷ quái. Trong gió lốc như cuồng phong, hàng ngàn hàng vạn tia sét đột nhiên tụ lại dệt thành một cái lưới khổng lồ tấn công thẳng về phía của Ninh Ninh!

Lâm Thiển nhíu mày quay đầu đi, không muốn xem tiếp nữa.

"Khoan đã!" Thiên Tiện Tử lại cả kinh hô lên: "Hình như vẫn còn cơ hội!"

Chỉ thấy tiểu cô nương trong huyền kính nắm chặt trường kiếm trong tay, sau khi nhìn thấy cái lưới khổng lồ đang phăm phăm bay tới thì không hoảng hốt chạy trốn, không rút kiếm nghênh địch mà đứng nguyên tại chỗ hít sâu một hơi. Thình lình nàng ngả người về phía sau một góc vuông, nửa trên nửa dưới gấp thành một góc 90 độ vô cùng kinh khủng, khó khăn tránh khỏi cái lưới điện trên không kia rồi nắm kiếm lao về phía tên phù tu trẻ tuổi kia. Lúc nàng cất bước chạy vội, cơ thể vẫn đang ở trong trạng thái gập vuông góc, thế là từ xa nhìn lại, trông nàng không khác gì một người bị mất nửa thân trên, chỉ còn đôi chân điên cuồng vặn vẹo chạy về phía trước, nhanh chóng đến gần Bạch Diệp. Thế mà trong lúc chân chạy, phần cơ thể bị gập lại mềm như bông dập dềnh lên xuống, một cái đầu người lấp ló thập thò trông hết sức kinh dị, trẻ con nhìn thấy chắc chắn tối về gặp ác mộng.

Ninh Ninh nhìn qua là một người rất nghiêm chỉnh đứng đắn, Bạch Diệp nào ngờ được cô sẽ làm ra cái động tác không thể tưởng tượng được này. Hắn "chậc"một tiếng, lần nữa tụ linh khí trên đầu ngón tay rồi điều khiển hỏa phù trong tay. Nhất thời tinh hỏa khắp chốn, lửa cháy bừng bừng, tất cả lao hết về phía cô.

Thiên Tiện Tử lo lắng cho tiểu đồ đệ đến mức toát cả mồ hôi. Hắn vốn định uống một ngụm nước lạnh để bình tĩnh lại, không ngờ nước vừa vào trong miệng thì hắn đã trợn mắt phun hết ra ngoài.

Ninh Ninh biết bây giờ cô không thể dựa vào linh lực để đẩy lùi ngọn lửa mà chỉ có thể dùng cách tránh né để đến gần Bạch Diệp, nhưng cái tư thế né tránh của người này... Đây là tư thế đi đứng kiểu gì vậy? Cỡ nào khiêu chiến giới hạn của cơ thể cơ chứ!

Chỉ thấy cô đột nhiên nghiêm mặt lại, chân giơ thẳng lên trời, cùng lúc đó nửa người trên cũng cong lại như tôm vừa bóc vỏ, trông không khác gì đám bùn nặn hỏng của Nữ Oa nương nương, rồi cô cứ thế dùng tư thế làm cho người ta phải nghẹn họng trân trối này tránh đi vài quả cầu lửa. Sau khi đáp đất, hai chân không ngừng run rẩy, khuôn mặt cứng đờ không có biểu cảm gì, hai tai vung vẩy vọt mạnh đến bên cạnh Bạch Diệp...

Đáng sợ quá!!! Không cần làm đến mức này đâu, không cần thật mà!!!

Vừa ban nãy thôi cô đã sử dụng IQ kịch trần của mình để chứng minh cho giới tu chân thấy vật lý thật sự tồn tại, thế mà không bao lâu sau chính cô ấn các định lý cơ học này xuống đất mà chà đạp một cách tàn nhẫn. Cho dù Newton có tức đến mức bật nắp quan tài sống dậy thấy cảnh này cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng: "Xin lỗi nha, chuyện của giới tu chân ta không can dự được."

Ban ngày ban mặt, tiểu cô nương lướt trái quẹt phải, tư thế di chuyển hệt như một con rắn xuất thần nhập hóa, hai chân xoạc thẳng, cơ thể xoay tròn 720 độ trong không trung làm cho các trưởng lão trông mà ngây ngẩn cả người. Bạch Diệp không biết trong cơ thể cô lúc này không còn bao nhiêu linh lực, chỉ biết hắn trông thấy tư thế này của cô thì vô cùng hoảng hốt, động tác càng ngày càng loạn, càng ngày càng cứng quèo, nhất thời quên cả việc mình đang đánh nhau, trong đầu chỉ toàn tiếng hét trong nội tâm mà không một người nào có thể đáp lại được hắn: Hắn là ai, hắn đang ở đâu, hắn phải làm gì, tại sao hắn lại muốn quyết đấu với một con khỉ bùn thế?

Nàng đang làm loạn, hắn đang hò hét. Không hổ là nam thanh nữ tú tài tuấn của giới tu tiên, làm một bài kiểm tra thường xuyên thôi mà cũng quậy ra cỡ đại chiến cương thi cỡ này.

Thấy Ninh Ninh càng ngày càng đến gần, Bạch Diệp đang định móc một lá bùa khác ra thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Ninh Ninh vang lên: "Tiếp chiêu đi! Sét nổ chấn động tầng không, kiếm khí dẫn lôi công, ngũ lôi phá hỏa tẩu vô tung, thiên lôi quyết!"

- Nguy rồi!

Lâm Thiển đã hoàn hồn sau khi chứng kiến tư thế di chuyển kinh dị của nàng, hoảng hốt nói: "Linh lực hiện giờ của con bé sao đủ để khởi động loại pháp thuật này? Cho dù có dùng cũng chưa chắc đã dùng được. Hay là Ninh Ninh muốn cá chết lưới rách với hắn?"

Ánh mắt Bạch Diệp hơi trầm xuống, hắn nhếch mép cười lạnh. Kiếm tu quả nhiên không có đầu óc, ban nãy tên Hứa Duệ của Vạn Kiếm Tông kia đã vì chuyện này mà nếm phải quả đắng, bây giờ nàng vẫn còn dám niệm chú một cách tùy tiện như vậy.

Có lẽ trong mắt Ninh Ninh, niệm chú là một loại thủ đoạn dùng để thị uy và cổ vũ mình thêm can đảm, nhưng đối với Bạch Diệp mà nói thì câu thần chú này sẽ trở thành mấu chốt để hắn giành được chiến thắng không thể nghi ngờ. Thiên lôi giáng từ trên trời xuống, một khi hắn biết được kiếm quyết mà nàng sử dụng...

Thanh niên tay cầm lá bùa màu vàng, đáy mắt hiện lên ý cười đắc thắng, linh lực toàn thân tụ về phía trước, trên đỉnh đầu thấp thoáng điện hỏa và lôi quang. Một khi biết được kiếm quyết mà nàng sử dụng, hắn chẳng những có thể sử dụng chú thuật ứng phó mà còn có thể phòng bị cho bản thân trước, chỉ cần nàng rút kiếm dẫn thiên lôi đến thì sẽ bị phản lại, cơ thể bị thương rất nghiêm...

Hắn còn chưa nghĩ xong thì đã bị người khác làm gián đoạn. Thiên lôi trong tưởng tượng vẫn chưa đến, chỉ thấy Ninh Ninh gần hắn trong gang tấc, nàng cong mắt cười cười, sau đó nàng nắm chặt lấy chuôi kiếm, cúi người xẹt qua một cái. Tinh Ngân chưa được rút ra khỏi vỏ thấm chút linh khí đánh thẳng vào đầu gối của Bạch Diệp nhân lúc hắn đang dồn toàn bộ sự chú ý lên trên đỉnh đầu.

Cảnh tượng này không khác gì lúc hắn đánh lén Lục Minh Hạo, phải nói là y chang.

Bạch Diệp: ...?

Thiên lôi vẫn chưa bổ xuống như đã hẹn, ly biệt lại thong dong tới trước.

Một giọt nước mắt sinh lý chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt, Bạch Diệp hít sâu một hơi, quỳ rạp xuống đất.

Nàng lừa hắn. Nàng lại dám lừa hắn! Nàng không phải là người!!!

Hành vi nào đê tiện hơn cả đang niệm chú thì đánh lén? Đấy là kẻ khốn nạn kia giả dối lừa lọc, mồm đọc một câu chú thuật muốn đánh vào đầu hắn, tay lại vung kiếm đánh lên đùi hắn. Các ngươi dám dùng chiến thuật với ta, trái tim các ngươi bẩn thỉu quá!

Các trưởng lão vốn tưởng rằng Ninh Ninh định dùng hết sức lực của mình để dẫn lôi đến cá chết lưới rách cùng với Bạch Diệp, không một ai ngờ được rằng Ninh Ninh lại ra chiêu này, nhất thời bốn bề lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đần ra.

"Đây..." Lâm Thiển chớp chớp mắt, cười to ra tiếng: "Không hổ là Ninh Ninh! Chiêu này đúng là làm cho người ta trở tay không kịp!"

Khúc Phi Khanh nhẹ nhàng gật đầu, có ý khen ngợi: "Cách này... đúng là thú vị thật."

Người trong cả gian phòng nhất thời biến thành thành viên của những người tiêu chuẩn kép lúc nào không hay, ai nấy đều hỉ hả vô cùng. Bây giờ lại không có ai nói cái gì mà "đánh lén đúng là đáng xấu hổ", "mưu mẹo bỡn cợt người khác", ngay cả Chân Tiêu cũng tấm tắc tán thưởng: "Không hổ là đồ đệ của sư đệ, kế này đúng là cái khó ló cái khôn, ngăn được cơn sóng dữ trong lúc cửu tử nhất sinh. Diệu thay, diệu thay!"

Bạch Diệp đáng thương bị thụi cho một cú, cơ thể và tinh thần đều chịu đả kích trước nay chưa từng có. Hắn nghiến răng hằn học ngẩng đầu, trông cực kỳ giống một kẻ ngây thơ vừa bị bad girl vừa tình lừa tiền, buồn tủi run cả giọng: "Ngươi đừng đắc ý! Ta... ta còn có phù... ta vẫn đánh được tiếp..."

Hoá ra trong tay áo hắn vẫn còn một tờ lôi phù để phòng ngừa vạn nhất. Hai người gần trong gang tấc, bây giờ mới tránh e là không kịp. Cũng may cơ thể Ninh Ninh còn dưa lại một chút linh lực, cô đang định rút kiếm ra chặn thì thấy một cơn gió lạnh lẽo sượt qua bên người, cô còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Thoáng cái cánh tay cô đã bị người ta giữ chặt rồi nhẹ nhàng kéo về phía sau, cô nhìn thấy bộ quần áo đen và bóng dáng cao gầy đứng thẳng của thiếu niên.

Bùi Tịch cầm kiếm chặn giúp cô lôi điện, giọng nói lạnh tanh, lặp lại câu ban nãy của Bạch Diệp: "Vẫn đánh được tiếp?"

Giọng điệu của hắn vô cùng nóng nảy, lệ khí trong mắt tràn ra không hề che giấu, rất giống một tên điên giết người như ngóe trà trộn trong đám người thường, chớp mắt một cái là có thể rút kiếm băm tên phù tu trước mắt thành nhân gói bánh bao.

Bạch Diệp đã từng nghe qua ác danh của vị tiểu sư đệ này của phái Huyền Hư, thế là hắn lập tức lật người trên đất, quay đầu đi giả bộ ngồi rung đùi đắc ý ngó nghiêng xung quanh, ánh mắt né tránh: "Ai vẫn đánh được tiếp thế? Để ta nhìn xem nào? Dù sao ta cũng kiệt sức rồi, nằm nghỉ một lát, nằm nghỉ một lát."

Ninh Ninh ôm kiếm Tinh Ngân cười toe, hí hửng chạy đến bên cạnh sư đệ nhà mình: "Bùi Tịch Bùi Tịch! Hắn còn làm bẩn kiếm của ta rồi nè! Đệ xem, thân kiếm bị bùn bắn hết lên rồi này!"

Bùi Tịch quay đầu cúi xuống nhìn nó một cái rồi nhanh chóng quay đi, giọng nói vẫn lạnh nhạt nghe không ra cảm xúc gì như cũ: "... Lát nữa đệ lau giúp tỷ."

Hắn ngập ngừng một lát, giọng khàn khàn: "Tỷ có bị thương không?"

Bị tấn công một cách ồ ạt như vậy, đương nhiên là Ninh Ninh không thể nào không bị thương được, nhưng cô vừa nghe hắn hỏi vậy thì lập tức giấu mu bàn tay bị lửa làm cho bỏng rát ra sau lưng, nói nghe như đang cười: "Vẫn may là hắn không làm ta bị thương."

- Ta có một thỉnh cầu nho nhỏ.

Bạch Diệp hít sâu một hơi, vừa nói chuyện vừa xuýt xoa, ngũ quan nhăn nhó co dúm lại với nhau: "Hình như xương bánh chè của ta bị trật rồi. Ta biết các ngươi muốn lấy lệnh bài của ta, vậy trước khi lấy có thể nắn xương giúp ta được không? Cứ để thế này mà đi ra ngoài mà bị nhìn thấy thì mất mặt quá."

Vị này lại còn có cả gánh nặng thần tượng nữa cơ đấy. Nghĩ cũng đúng, hắn vốn là một quý công tử áo trắng phiêu phiêu trong sáng xuất trần, sao có thể què chân bò ra khỏi bí cảnh được.

"Ta không biết nắn xương." Ninh Ninh hơi khó xử, cô nhìn về phía Bùi Tịch: "Đệ có biết không?"

Bùi Tịch có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng cô hỏi thế, hắn lại bất đắc dĩ gật nhẹ đầu.

- Bên trái, bên trái!

Bạch Diệp đau đến mức không động đậy được, hắn xấu hổ cười cười nhìn Bùi Tịch - người duy nhất có thể giúp được hắn. Bạch Diệp cứ thế nhìn hắn hằm hằm ngồi xuống, không nói một lời vươn tay ra. Nắn xương vô cùng đau đớn, từ nhỏ đến giờ Bạch Diệp chưa từng chịu khổ chịu đau bao giờ, hắn nắm chặt lấy quần áo, lúc Bùi Tịch duỗi tay ra thì nhắm tịt mắt lại. Sau đó hắn cảm thấy đầu gối trái bị người ta đè xuống rồi đột nhiên vặn một cái. Cảm giác đau nhức tận xương như tia chớp lấp đầy tất cả giác quan của hắn, Bạch Diệp rít lên một tiếng vô cùng quỷ dị, cơ thể như con cá chết đột nhiên bật lên tanh tách. Vừa đau đớn run rẩy, hai mắt Bạch Diệp dần dần mất đi màu sắc, hắn chỉ cảm thấy hết thảy thế gian này đều tẻ nhạt vô vị.

- Bạn à, lúc ngươi bẻ chân ta có thấy chỗ nào sai sai không thế?

Lại một giọt lệ trong suốt chậm rãi chảy xuống, đôi môi của hắn run rẩy hệt như giọng nói của hắn, dung nhan dường như thoáng cái đã già nua đi rất nhiều: "Ta nói bên trái, là bên trái của ngươi... ta bị thương ở chân phải, chân phải cơ mà!"

- Ồ.

Bùi Tịch chẳng mảy may dao động, mặt đã lạnh lòng còn lạnh hơn, không hề có vẻ gì là áy náy cả: "Thế thì làm lại lần nữa."

Bạch Diệp: ...

Bạch Diệp mặt mày vô cảm, không cần suy nghĩ gì đã móc hết tất cả lệnh bài trong người ra ném hết trên mặt đất, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu. Hắn thân tàn chí kiên, lê hai cái chân tàn tật dịch chuyển tức thời mà chạy mất.

___

Meo: Ảnh trút giận thay vợ!!!