Sau khi Bạch Diệp vứt hết lệnh bài chạy lấy người thì cuộc hỗn chiến của đệ tử các môn phái cũng hạ màn. Ngoại trừ mấy người của Huyền Hư kiếm phái, Vạn Kiếm Tông Phạn Âm Tự thì những tu sĩ còn lại hoặc là tự nhận thua hoặc là bị mấy người còn lại đánh cho môn mê bất tỉnh.
Ninh Ninh rất có ý thức giữ gìn truyền thống tốt đẹp đã được lưu truyền mấy ngàn năm của dân tộc Trung Hoa, tích cực phát huy tinh thần "bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sẵn", "tới cũng tới rồi không thể chịu thiệt", nghiêm túc khoắng hết sạch tất cả lệnh bài có ở hiện trường. Cô phụ trách tìm, Bùi Tịch phụ trách lấy. Đến phiên Lục Minh Hạo và tên nam tu kia của Tố Vấn Đường thì cô có nói thế nào Bùi Tịch cũng không cho cô tự mình soát người. Hắn nhét hết tất cả lệnh bài vào trong tay Ninh Ninh, lạnh mặt ngồi xổm xuống. Xem ra bạn nhỏ Bùi Tịch vẫn là một người vừa truyền thống vừa bảo thủ, lúc nào cũng nhớ kỹ rằng nam nữ thụ thụ bất thân. Ninh Ninh thấy hơi buồn cười nhưng cũng không trêu chọc hắn như bình thường... Ban nãy khi cô cố gắng đến gần Bạch Diệp, cánh tay đã bị phù chú của hắn làm cho bị thương. Tuy rằng phù lôi hoả sẽ không gây đổ máu nhưng điện lưu và nhiệt hỏa đồng thời ăn mòn sẽ tạo ra cảm giác đau đớn vô cùng và vết sẹo y như bị bỏng.
Bạch Diệp không dùng hết toàn lực nên vết thương này cũng không nghiêm trọng cho lắm, chỉ cần bôi thuốc mấy ngày là có thể khỏi hẳn. Mấy ngày nay đã đủ chuyện phiền toái, Ninh Ninh không muốn làm cho những người khác lo lắng nên cố gắng nhịn đau, giả vờ như không có chuyện gì, đợi khi nào về phòng thì tự bôi thuốc. Nếu bây giờ cô đi nhặt lệnh bài, cổ tay áo di chuyển, vết thương rất có thể sẽ bị lộ ra ngoài.
... Nhưng mà hẳn là Bùi Tịch cũng sẽ không qua tâm lắm đến vết thương của cô đâu.
Vừa nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy hơi mất mát và thất vọng. Vừa chắp tay ra đằng sau lưng ngẩng đầu nhìn lên cô đã đụng phải tầm mắt của Bùi Tịch. Bây giờ Ninh Ninh mới phát hiện ra quầng thâm dưới mắt của hắn rất đậm, hốc mắt còn hơi đỏ, đồng tử cũng chẳng chịt tơ máu. Hình như hắn đã thức cả đêm, mới ngủ được một chút đã phải dậy vậy.
Nghĩ cũng phải, tối hôm qua sau khi hai người bọn họ trở về phòng thì cũng đã rất khuya rồi. Ninh Ninh vừa mệt vừa buồn ngủ, vừa đặt mình xuống đã vào giấc ngay, nhưng Bùi Tịch không giống như vậy. Hắn thấy tâm trạng của cô không tốt, mắt sưng đỏ cả lên, lại nghe thấy Ninh Ninh vu vơ nhắc một câu "kiếm Tinh Ngân", không biết là nghĩ thế nào mà hắn lại thật sự đi hết chỗ này đến chỗ kia của bí cảnh để tìm thanh kiếm này về.
Đầu Ninh Ninh đột nhiên hiện ra suy nghĩ như thế, bây giờ lại bị Bùi Tịch nhìn thẳng, Ninh Ninh nhất thời hơi bối rối, cô cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Sao thế?"
Bùi Tịch không đáp lời, chỉ đưa mấy cái lệnh bài qua. Cùng lúc đó, Lục Minh Hạo biến mất, Ninh Ninh vươn tay nhận lệnh bài, nhìn sang tên nam tu của Tố Vấn Đường: "Vậy còn hắn thì sao?"
Bùi Tịch lập tức nói tiếp: "Để đệ."
"Ò." Cô đành phải gật gật đầu, tiện đó nhìn sang hai khối thịt người đang nằm thành đống ở giữa đường: "Hạ Tri Châu và Hứa Duệ thì sao?"
"Cũng để đệ." Thiếu niên mặc đồ đen vẻ mặt lạnh lùng hình như vừa nghĩ đến cái gì, một lúc sau mới ngập ngừng nói, giọng cứng quèo: "Kiếm Tinh Ngân... tỷ cũng cứ để đó, đợi đệ lau sạch đã."
- Đừng đừng đừng! Sao ta có thể để cho đệ lau được chứ! Ta chỉ nói đùa thế thôi, ta tự lau được mà.
Cô đâu thể để Bùi Tịch biến thành bảo mẫu toàn năng của mình được cơ chứ!
Ninh Ninh lập tức xua tay: "Đúng rồi, đệ tìm được nó ở đâu vậy? Chắc đệ phải tìm lâu lắm hả?"
- Trong một cái hồ nước.
Hắn vừa đáp lời cô vừa cúi đầu tìm lệnh bài, giọng nghe hơi rầu rầu, chắc là để cô khỏi lo lắng, hắn hiếm khi có lòng giải thích thêm vài câu: "Trận pháp này lấy nước làm kính, Tinh Ngân đâm thủng lớp nước giả làm bầu trời thì ở trong bí cảnh thật, có lẽ nó đã rơi vào trong một hồ nước nào đó. Đệ cứ men theo các hồ nước mà tìm thì nhất định sẽ tìm được nó."
Hắn nói nghe thì đơn giản nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được việc này chắc chắn không dễ dàng một chút nào. Không nói đến việc các hồ nước trong bí cảnh chi chít như sao trời, cho dù hắn có tìm được đúng cái hồ đó thì cũng phải tự mình xuống nước, chịu đựng cái lạnh thấu xương mà mò mẫm tìm kiếm.
Ninh Ninh thấy lòng mình ngổn ngang trăm ngàn mối. Cô nắm chặt kiếm trong tay, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn đệ nhé! Chờ sau khi cuộc thi kết thúc, ta mời đệ ăn cơm nha!"
Cô nói đến đây thì rất tự tin, nhớ đến đống tiền mình đã tích luỹ được sau đợt vào tháp Phù Đồ thì giọng nói càng thêm tự tin: "Chắc chắn ta sẽ mời đệ đến tửu lâu đắt nhất lớn nhất Loan thành, đệ muốn ăn cái gì thì gọi cái nấy, tiểu sư đệ nhà ta xứng đáng!"
Bùi Tịch yên lặng nghe, sau đó quay đầu nhìn sang hướng khác.
Hắn không nói gì nhưng Thừa Ảnh trong đầu lại đang rít gào không ngừng: "Há há vui chưa? Sĩ chưa? Vừa nghe con bé nói thế đã thấy hoa nở xuân về liền rồi đúng không? Bùi Tiểu Tịch, muốn cười thì cứ cười đi, đừng có cố tình ép cái khoé miệng đang vểnh lên tận trời của ngươi xuống nữa!"
Nó nói như vậy xong vẫn chưa thấy đã bèn dùng chất giọng đại thúc tục tằng của mình bắt chước ngữ khí vừa rồi của Ninh Ninh: "Ai da, tiểu sư đệ nhà ta xứng đáng!~"
Ý cười trong mắt Bùi Tịch rút đi, sát khí hiện ra.
Sau khi hai người bọn họ lấy hết lệnh bài, con đường vốn đang chật kín người đột nhiên trông có vẻ hơi trống vắng. Minh Tịnh đã ngồi ngáy o o, Minh Không gặm xong rau xà lách, đang ngồi nghiêm chỉnh đọc sách. Ninh Ninh nhìn sang thì thấy sách ghi mấy chữ to: "Lạc mai tĩnh tâm lục."
Quyển sách này đúng là rất xứng với cái tên của nó. Kể từ khi tiểu hòa thượng đọc nó xong, bất cứ lúc nào cãi lý với người ta cũng rất trơn mồm, tâm lặng như nước mặt không đổi sắc, chỉ có người đang nói chuyện với hắn thì hơi thê thảm, lầm nào cũng tức đến mức muốn nhồi máu cơ tim.
Hắn từ chối lời đề nghị về thôn hồ tộc nghỉ ngơi, sau khi nghe hắn thao thao bất tuyệt một hồi đạo lý gì mà "trời đất là nhà", Ninh Ninh cũng không ép buộc mà đưa mắt nhìn về phía Tô Thanh Hàn, người đang đứng ở dưới gốc cổ thụ ở đằng xa.
Không biết người kia đã đi mất từ lúc nào.
- Cảm ơn các vị đã chiếu cố cho sư đệ Hứa Duệ của ta.
Ninh Ninh còn đang thắc mắc thì đã nghe thấy giọng của Tô Thanh Hàn vang lên đằng sau. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy nữ tu kia đang đứng bên cạnh Hứa Duệ đang hôn mê bất tỉnh, nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch ướt dầm dề của hắn.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tô Thanh hàn ôm kiếm nhìn lên.
- Ta thấy cả trời toàn bạch quang thì đoán là muội.
Tô sư tỷ và Bùi Tịch giống nhau, trước nay đều rất lạnh lùng, ít khi nói cười, chẳng qua người đầu tiên thì "kiêu ngạo" nhiều hơn, người thứ hai thì "lạnh lùng", làm cho người khác không dám đến gần.
Nàng nói chuyện rất bình tĩnh nhưng đôi mắt lại tràn ngập ý chí chiến đấu hừng hực. Hình như nàng vừa nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt tràn ngập vẻ thất vọng: "Ta vốn định so tài với muội một lần, nhưng tình trạng của muội bây giờ có vẻ linh lực đã không còn lại bao nhiêu."
Nói vậy thì chắc chắn Tô sư tỷ đã nhìn thấy cảnh tang thi đội mồ sống dậy ban nãy, Ninh Ninh hơi ngượng ngùng mím môi cười cười: "Tô sư tỷ, đợi khi nào linh lực của muội khôi phục, tỷ có thể tới tìm muội so tài bất cứ lúc nào."
Lúc này Tô Thanh Hàn mới nở nụ cười, nàng nhìn sang Hứa Duệ, không nói hai lời khiêng hắn lên vai, động tác không có tí thương hoa tiếc ngọc tuyết nguyệt phong hoa gì cho cam mà giống hệt như đang khiêng một cái bao tải. Sau khi nâng được hắn lên, nàng còn xoay cái cơ thể yếu đuối như bông sen trắng của Hứa Duệ một vòng như người ta xoay cái bánh manda roti của Ấn Độ vậy.
Tô Thanh Hàn khiêng bao tải hình người, cười dịu dàng: "Xin hỏi phòng của hắn ở đâu vậy?"
Ninh Ninh trợn mắt há hốc mồm: "Tỷ chọn thoải mái, cái nào cũng được."
Chờ cho đến khi Tô sư tỷ cao ngạo lạnh lùng như bông hoa trên đỉnh núi trong truyền thuyết đã đi xa, Ninh Ninh vẫn chưa kịp hồi thần sau cú sốc lúc nãy đã lập tức phải chịu một cú sốc khác. Lọn tóc dài bên mai trái đột nhiên bị người ta dùng đầu ngón tay vén lên, lúc sượt qua bên tai có cảm giác hơi ngưa ngứa.
Ninh Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt đen của Bùi Tịch.
Hắn đưa tay phải lên vén phần tóc bên tai của Ninh Ninh, ánh mắt cực kỳ không vui vẻ, còn thoáng nhíu cả mày. Thấy tiểu cô nương trước mặt ngốc ngốc ngẩng đầu lên nhìn, hắn lặng lẽ thu tay về: "Trên mặt tỷ có vết thương."
... Mặt cô bị thương sao?
Ninh Ninh không hề nhận ra điều đó, nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy trên mặt hơi đau, sau nghi nghe hắn nói xong thì cô đưa tay lên sờ, thế là bị đau đến mức phải hít hà một hơi.
Do bị tóc đen che mất, vết thương ở chỗ thái dương này rất khó bị phát hiện. Ban nãy Bùi Tịch cũng nhân lúc nàng xoay người nói chuyện với Tô Thanh Hàn, gió thổi làm tóc bay lên mới tình cờ nhìn thấy vết thương này.
- Đáng ghét, thằng nhóc thối kia lại dám làm Ninh Ninh bị thương!
Thân là một tiền bối không biết đã sống bao nhiêu năm rồi, Thừa Ảnh bây giờ chính là minh họa sinh động cho cái câu "già mà không đứng đắn". Nó tức giận đến mức linh thể vặn vẹo, nhe răng trợn mắt: "Biết vậy ban nãy ngươi phải bẻ chân hắn thật mạnh vào, cho hắn chừa!"
- Đừng chạm vào nó.
Bùi Tịch trông có vẻ không vừa lòng lắm. Hắn đứng trước mặt Ninh Ninh, bóng dáng cao gầy phủ xuống người cô, đôi mắt cũng âm u: "Lôi hoả phù sao?"
- Chắc là vậy rồi.
Hắn không nhắc thì thôi, bây giờ Ninh Ninh đã biết trên mặt mình có vết thương, cô cứ cảm thấy vết thương này đang giương nanh múa vuốt diễu võ dương oai trên mặt mình, đến cả sợi dây thần kinh trên thái dương kia cũng đang giật giật không ngừng làm cơn đau cuộn lên dữ dội. Chỗ này không biết có gương hay không để cô bôi thuốc lên mặt nhỉ? Ninh Ninh nghĩ đến đây bỗng nhiên phát hiện ra tay áo của mình bị ai đó kéo đi.
Bùi Tịch vẫn âm trầm như cũ, hắn không nói không rằng kéo tay áo cô đi về phía trước, trông không khác gì hai đứa trong "Không Có Não và Không Vui Vẻ"*. Chưa đợi Ninh Ninh lên tiếng hắn đã cướp lời trước, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Đi bôi thuốc."
(*Tên một bộ phim hoạt hình năm 1962 của Trung Quốc. Bộ phim kể về hai đứa trẻ, một đứa tên là "Không Có Não", làm việc lúc nào cũng quên trước quên sau; một đứa tên là "Không Vui Vẻ", lúc nào cũng bướng bỉnh rầu rầu, bảo cậu đi về hướng đông thì cậu nhất định sẽ đi về phía tây. Mọi người khuyên hai đứa trẻ nên sửa cái tính xấu này đi nhưng chúng không nghe, bèn tạm thời biến chúng thành người lớn. Sau khi trải qua những sóng gió trong thân xác người lớn, hai đứa trẻ quyết định sửa đổi tính xấu của mình. Họ lại quay về dáng hình trẻ con như ban đầu.)
Ninh Ninh: "... Ò."
Hắn không dùng lực mấy, động tác lại vô cùng dứt khoát. Ninh Ninh cun cút ngoan ngoãn đi sau lưng hắn, cứ nhớ mang máng hình như mình đã quên mất điều gì đó, cô hoang mang nhíu mày. Đi được một lúc cô mới vội vàng kéo Bùi Tịch quay trở lại, chỉ chỉ tên kiếm tu đang nằm run bần bật trong gió lạnh kia: "Hạ Tri Châu, chúng ta quên mất Hạ Tri Châu rồi, huynh ấy vẫn còn nằm trên đất kìa!"
***
Vết thương của Ninh Ninh nằm ở trên mặt. Bởi vì không thể moi con mắt ra để nhìn full 360 độ không góc chết, trong tình trạng không có gương, cô có khó thể dựa vào sức của một mình mình mà bôi thuốc được.
- Đệ muốn bôi thuốc cho ta sao?
Ninh Ninh trông thấy Bùi Tịch lấy thuốc mỡ ra thì vô cùng kinh ngạc, cô ngồi co quắp ở đầu giường. Cô có tài có đức gì mà có thể làm cho cho cái máy luyện kiếm trong nguyên tác cầm thuốc đích thân bôi cho cô, còn kịch bản đánh quái thăng cấp thì đã một đường trôi thẳng ra biển đông, không còn đường quay về nữa.
Bùi Tịch rất chu đáo, hắn cầm thuốc ngồi trước mặt cô, hỏi thẳng vào vấn đề: "Tỷ còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Hắn đây là đã mặc định cô còn bị thương chỗ khác nữa.
Bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, khí thế của người thân là sư tỷ như Ninh Ninh phút chốc sụt đi nhiều, cô cam chịu giơ tay phải ra rồi vén ống tay áo lên. Thế là khuôn mặt của Bùi Tịch càng thêm trầm xuống.
Hắn không nên chỉ bẻ trật đầu gối của tên phù tu kia. Biết trước thế này hắn đã đánh cho tên đó một trận thừa chết thiếu sống rồi. Cho dù Bạch Diệp có muốn trốn thì hắn cũng có thể nhét lệnh bài vào trong miệng của y, để cho y muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Ninh Ninh thấy hắn không vui thì tưởng hắn đang buồn bực chuyện cô giấu diếm, bèn quen thói chọc chọc vào mu bàn tay hắn: "Thật ra không nghiêm trọng lắm đâu, đệ nhìn xem này, chẳng những không chảy máu mà ta còn có thể hoạt động rất tự nhiên..."
Cô vừa nói vừa nắm chặt bàn tay vung vung cánh tay, nhưng không ngờ lại thấy cảm giác đau đớn đột nhiên xộc lên. Lôi hoả phù đúng là ghê gớm thật. Ninh Ninh đứng hình. Để không cho Bùi Tịch trông thấy vẻ mặt đau đớn của mình, cô dùng cái tay lành che mặt lại, cổ họng phát ra vài tiếng rít khe khẽ.
- Trông có vẻ đau lắm đấy!
Thừa Ảnh thấy thế thì bắt đầu nức nở, nó gào lên ầm ĩ trong đầu Bùi Tịch: "Bùi Tiểu Tịch, ngươi mau thu lại cái biểu cảm trông như muốn giết người kia của mình vào đi, đừng dọa con bé. Ninh Ninh tốt bụng quá, con bé không muốn làm ngươi lo lắng nên mới không nói cho ngươi biết."
Bùi Tịch không đáp lại nó, khuôn mặt hơi cứng đờ. Hắn vụng về thu lại lệ khí trên mặt của mình, kết quả là lại làm cho khuôn mặt vốn không tự nhiên trở nên càng thêm mất tự nhiên, trông hắn không khác gì một bức tượng khắc thành hình người cả.
Cùng lúc đó, thiếu niên tay phải cầm lọ thuốc, tay trái âm thầm dùng chú, một luồng ánh sáng trắng lóe lên.
- Gì vậy trời?
Trơ mắt nhìn huyền kính đột nhiên đen thui, Thiên Tiện Tử điên cuồng đập bàn: "Sao thằng nhóc Bùi Tịch lại làm hỏng thị linh nữa thế!"
- Đền tiền! Đền tiền!
Vất vả lắm mới hít được tí ke mà lại bại thằng nhóc thối kia cản trở, Lâm Thiển hai mắt đỏ tươi như thỏ ra sức bóp chặt cái chén bạch ngọc trong tay: "Không bắt hắn đền đến mức táng gia bại sản thì ta sẽ tức chết mất!"
Chỉ có Hà Hiệu Thần đứng lau mồ hôi lạnh trên thái dương: "Bình tĩnh, bình tĩnh."
Chân Tiêu bị vẻ điên cuồng của hai người kia làm cho hoảng sợ, sau khi nghe xong lời này thì gật gù đồng ý. Hà chưởng môn không hổ là đối thủ mà hắn coi trọng, đến giờ phút này rồi vẫn còn giữ được lý trí. Nhưng phút sau hắn đã nghe thấy Hà Hiệu Thần nghiêm trang nói: "Bùi Tịch đúng là nên đánh, nhưng Ninh Ninh vô tội mà. Nếu làm cho hắn táng gia bại sản cơm còn không có mà ăn thì tiểu nha đầu kia không phải cũng sẽ phải chịu khổ cùng hắn sao? Không được đâu không được đâu!"
Lâm Thiển và Thiên Tiện Tử nghe vậy đều lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Không hổ là Hà chưởng môn, đến giờ phút này rồi vẫn còn giữ được lý trí, không hổ là người mà ta coi trọng!"
Chân Tiêu: ...
Được rồi, được rồi, các ngươi cá mè một lứa với nhau, hắn không xứng.
Bên ngoài bí cảnh ồn ào huyên náo, Bùi Tịch thân là người khơi mào tất cả lại đang yên tĩnh quy củ ngồi bên mép giường. Chuyện bị thương đối với hắn mà nói là chuyện thường xuyên như cơm bữa, không có gì đáng nói cả, nhưng một khi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này xảy ra trên người Ninh Ninh thì hắn lại cảm thấy rất phiền lòng.
Không đúng. Thay vì nói là "phiền lòng" thì bảo là "rối bời" thì đúng hơn, vì hắn cứ thấy lòng mình rầu rĩ khó chịu. Đây là một cảm giác xa lạ làm cho người ta rất chán ghét. Không chỉ có hắn mà Thừa Ảnh cũng thấy thế. Nó lớn lên cùng Bùi Tịch, đã nhiều lần thấy đứa bé này bị nhốt trong phòng tối bị đánh bị chửi, từ một cục bột trắng trẻo biến thành người ngợm chi chít vết sẹo như bây giờ. Thời gian lâu rồi, nó cũng dần quen với kẻ bị thần xui xẻo bám vào người như Bùi Tịch, hắn có bị thương nó cũng không thấy có gì to tát. Nhưng vừa nhìn thấy Ninh Ninh bị thương, nó lập tức run rẩy quay đầu nhìn sang chỗ khác, giống như một người mẹ già đang đau đớn đến mức tan nát cõi lòng vậy.
Bùi Tịch giơ ngón tay dính thuốc lên, cúi người về phía trước: "Có lẽ sẽ hơi đau một chút đó."
Ninh Ninh giơ tay về phía trước, ngoan ngoãn gật đầu: "Ta không sợ đau đâu."
Cánh tay của nàng trắng nõn, ngón tay cũng thon dài, giống như sương vương tuyết đọng ánh lên thứ ánh sáng trắng trông vô cùng xinh đẹp. Vết thương kia vắt ngang trên cổ tay nàng giống như một vết nứt dữ tợn trên ngà voi tuyết trắng, lại còn có màu đỏ nhàn nhạt trông rất đáng sợ.
Ánh mắt Bùi Tịch hơi ảm đạm, tay trái giữ lấy cổ tay nàng, tay phải nhẹ nhàng dừng trên miệng vết thương. Thuốc chạm vào da thịt giống như đao nhọn cắt vào người, ngón tay Ninh Ninh run rẩy.
Bùi Tịch từ nhỏ đã học được cách tự bôi thuốc cho mình, sau khi lớn hơn một chút lại thấy chuyện chữa thương có cũng được không có cũng chẳng sao, nếu vết thương không quá nghiêm trọng thì cũng chẳng cần bôi thuốc, chờ nó tự khép lại thành sẹo là được. Dù sao hắn cũng đã quá quen với việc này rồi, thế mà khi ngón tay hắn chạm vào làn da của Ninh Ninh, hắn đột nhiên lại thấy do dự.
Sau khi tạm dừng vài giây ngắn ngủi, Bùi Tịch chậm rãi di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng chậm rãi quệt qua vết thương của nàng. Ngón tay của hắn không giống Ninh Ninh, tuy cũng nhỏ và dài nhưng lại có vài vết sẹo cũ và vết chai, khi lướt qua cổ tay trắng nõn của thiếu nữ thì có cảm giác hơi sần sùi.
Đây là bằng chứng cho thấy cuộc sống thời thơ ấu khác biệt như trời với đất giữa hắn và nàng đồng thời nó cũng đã phơi bày sự chênh lệch thân phận của hai người một cách trần trụi tàn nhẫn. Trước nay nàng không để ý đến mấy tiểu tiết này, Bùi Tịch lại vì nó mà vô cùng phiền muộn. Sự chênh lệch giữa hai người họ chung quy vẫn là quá lớn, không biết khi nào hắn mới có thể đuổi kịp nàng.
Ninh Ninh ngồi ở trên giường không dám nhúc nhích, thỉnh thoảng tò mò ngước mắt lên nhìn nhìn Bùi Tịch rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Hắn rất đẹp trai, đuôi mắt mảnh dài, con ngươi đen nhánh, lúc cúi đầu bôi thuốc cho cô hàng mi dài lặng lẽ rung rung làm cho cô liên tưởng đến cánh bướm. Dưới mắt có một nốt ruồi đỏ nổi bật trên làn da trắng lạnh, trên trán mái tóc lù xù khẽ rủ, trông hắn bớt đi vài phần lạnh lẽo hung ác, tăng thêm vài phần dịu ngoan vô hại. Trông hắn thế này, hình như cũng rất thuận mắt.
- Ngươi làm gì mà cẩn thận quá thể thế Bùi Tiểu Tịch!
Thừa Ảnh cười hắn: "Ngươi như này đâu phải bôi thuốc đâu, ngươi như này là đang nói lời từ biệt lần cuối với món bảo vật gia truyền nhà ngươi đấy chứ! Lúc ngươi bôi thuốc cho mình không phải như vậy đâu nhé! Thằng nhóc này, ngươi lúc đó chỉ nhắm tịt mắt lại, nghiến răng đổ toẹt thuốc lên, có khi còn nghe thấy cả tiếng da thịt cháy xèo xèo, chậc chậc chậc, bây giờ ngươi lại không đành lòng hả?"
Bùi Tịch hơi nhăn mày, nghe nó tiếp tục huyên thuyên: "Ta nói ngươi nghe nhé, ngươi cứ bôi thuốc không thôi như thế thì không được, chúng ta dùng một chiêu có sức sát thương hơn đi! Đợi khi nào bôi thuốc xong, ngươi cúi đầu thổi phù lên đó một cái. Oa chỉ cần thổi một cái thôi chắc chắn có thể thổi ra tình cảm đôi lứa dạt dào tóe lửa, thổi ra mầm non tình yêu nâng khay ngang mày! Quá là lãng mạn luôn!"
Bùi Tịch lặng lẽ ghi nhớ trong lòng: Lần thứ 1082 hắn muốn giết chết đại thúc trung niên này.
Hắn không thèm để ý đến cái ý kiến tồi tệ của Bùi Tịch. Vết thương trên tay Ninh Ninh cũng không dài lắm, không cần phải bôi quá nhiều thuốc. Khi ngón tay hắn rời khỏi cánh tay nàng, đầu ngón tay vẫn còn vương lại nhiệt độ ấm áp trên người nàng.
- Cảm ơn đệ nhé.
Ninh Ninh không biết những suy nghĩ rối ren trong lòng hắn, cô khẽ cười định rút tay phải về, không ngờ bàn tay trái đang nắm cổ tay cô vẫn chưa buông ra, thậm chí khi cô sắp rút tay ra còn hơi nắm chặt lại. Ninh Ninh giật mình, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hình như Bùi Tịch cũng không ngờ được rằng mình sẽ làm như vậy, hắn bối rối cắn răng, tay chân luống cuống, ngập ngừng một hồi lâu mới nói bằng chất giọng trầm đến mức kỳ lạ: "Sư tỷ."
- Hả?
Ninh Ninh không nghĩ gì nhiều đáp lại một câu, thấy Bùi Tịch dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên rồi cũng không biết có kịp nhìn cô một cái không đã lại cúi đầu xuống, thổi nhẹ một cái lên vết thương ở mu bàn tay cô.
Thừa Ảnh ngây ra một lát rồi lăn qua lộn lại, linh thể của nó như một con bướm đang say rượu muốn bay thẳng lên trời: "Trời ơi! Hi hi ha ha hề hề hề hề, bé ngoan, bé ngoan...!"
Động tác này diễn ra rất nhanh, Ninh Ninh còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì thì đầu ngón tay đã cử động theo phản xạ.
Hơi ngưa ngứa.
Luồng khí này bị ép xuống rất nhẹ, giống như một luồng gió mát mẻ thoang thoảng giữa trưa hè oi bức lướt qua chỗ bỏng rát trên tay của cô, lát sau lại giống như một dòng suối ngọt lặng lẽ thấm vào trong xương. Cơn đau rát ban nãy đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại cảm giác mát lạnh như có như không cuộn trào trong máu và dây thần kinh.
Trông Bùi Tịch không giống như kiểu người sẽ làm ra hành động này, hơn nữa hắn làm một cách rất vụng về, toàn bộ cơ thể căng ra, quai hàm phồng lên trông rất giống một con ếch xanh... Không đúng không đúng, không phải ếch xanh. Ninh Ninh lặng lẽ thầm nói lời xin lỗi hắn, hắn hẳn phải là một cái kẹo bông gòn vừa tròn vừa trắng mới đúng.
Bùi Tịch thổi đau cho cô xong thì buông tay cô ra. Hắn xụ mặt ra, bộ dạng như sắp rút kiếm chém người.
"Đệ..." Thấy người ngồi trước mặt mình hình như còn bối rối hơn cả mình, Ninh Ninh trông phản ứng của hắn mà bật cười. Cô ngừng lại một chút, khoé miệng nhếch lên càng cao: "... độ tiên khí cho ta à?"
Tiểu sư tỷ không những không đỏ mặt thẹn thùng mà còn trêu lại hắn. Hoá ra đây chính là "tình cảm đôi lứa dạt dào tóe lửa, mầm non tình yêu nâng khay ngang mày" mà Thừa Ảnh nói, đúng là lãng mạn thật.
Bùi Tịch thấy bên tai của mình như có một mồi lửa đang cháy, mi mày giật giật. Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem làm cách nào để giết chết ông chú bất tử kia.
"Đệ nghe nói rằng làm như vậy thì tỷ sẽ không đau nữa. Khí lạnh có thể..." Hắn định giải thích nhưng càng nói càng phiền lòng, màu đỏ ở vành tai sắp lan đến mặt đến nơi, thế nên hắn dứt khoát không giải thích nữa, lạnh băng nói lảng sang chuyện khác: "Trên mặt tỷ vẫn còn vết thương, tiếp tục bôi thuốc nào."
Ninh Ninh không biết Bùi Tịch nghe được ở đâu cái cách này nhưng nhìn hắn chật vật vậy thì cũng thuận theo ý hắn mà gật đầu, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa: "Vậy cảm ơn sư đệ nhé."
Chắc Thừa Ảnh đang lo lắng Bùi Tịch bị nó hố đến mức không còn liêm sỉ nên sau khi thực hiện được gian kế của mình thì nó vẫn nằm im re không ho he gì cả. Vất vả lắm Bùi Tịch mới bình tĩnh được, nhưng sau khi ngón tay chạm vào vết thương trên mặt Ninh Ninh thì lại không bình tĩnh được nữa.
Sườn mặt và cánh tay là hai chuyện khác nhau. Ban nãy khi Bùi Tịch bôi thuốc hắn có thể cố tình lảng tránh ánh mắt của nàng, nhưng bây giờ...
Vài sợi tóc đen dài của hắn khẽ trượt xuống, gần như phủ lên mái tóc đen của Ninh Ninh. Hắn nhìn thấy gương mặt trắng nõn và đôi môi đỏ hơi cong lên của nàng, mùi hoa thoang thoảng xen lẫn mùi dược liệu, ngón tay chạm vào là thấy ấm áp mềm mại như bông. Vết thương trên mặt nàng sâu hơn trên tay một chút, lúc bôi thuốc cũng đau hơn. Ninh Ninh nhất thời không thích ứng được, theo bản năng rụt về đằng sau. Bùi Tịch vốn đang bôi thuốc hết sức chăm chú, thấy cô nhíu mày muốn quay đầu, hắn chưa kịp nghĩ gì đã vươn tay trái áp lên sườn mặt trái của cô để giữ cô lại.
Động tác này diễn ra quá đột ngột. Khi những ngón tay thon dài lạnh lẽo chạm vào sườn mặt của Ninh Ninh, hai người đồng thời ngẩn ra. Bàn tay kia lạnh băng, gầy guộc vô cùng, giống y chang một cục sắt vừa lạnh vừa cứng, không có mấy cảm giác mềm mại.
Ninh Ninh không khác gì một học sinh đang ngủ gật trong giờ bị thầy giáo bắt quả tang, cô lập tức ngừng thở ngồi thẳng lưng lên, sau khi nhận ra tại sao hắn lại làm như vậy thì vội vàng nói: "Xin lỗi xin lỗi! Ta sẽ không cử động lung tung nữa."
Cô cứ đinh ninh rằng theo tính cách của Bùi Tịch thì hắn sẽ nhanh chóng buông tay ra. Nhưng ngoài dự đoán của cô, hắn không những không làm vậy mà còn di chuyển tay xuống cằm, xoay đầu Ninh Ninh về tư thế thích hợp.
Động tác của Bùi Tịch không có vẻ gì là đang xúc phạm cô mà có vẻ cực kỳ tự nhiên. Khi hắn nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Ninh Ninh, đôi mắt u ám khẽ xao động như sóng triều, giọng nói cũng cứng đờ trầm thấp hơn bình thường rất nhiều: "Tỷ đừng cử động."
Cô đương nhiên là sẽ... không dám cử động rồi.
Hai người rất gần nhau, Ninh Ninh không thể động đậy được. Trên mặt là cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay của thiếu niên, trước mắt là góc nghiêng đẹp đẽ của Bùi Tịch. Ninh Ninh không còn cách nào khác ngoài việc nhìn vào đôi mắt của hắn, trông cô đang ngồi im thin thít như thịt nấu đông nhưng thật ra tim đang đập như trống bỏi: "Được."
Cô không biết nên nói gì, cơ thể cũng gồng lên không dám động đậy, chỉ có thể dùng tay phải nắm chặt lấy khăn trải giường, nhưng chẳng mấy chốc lại buông ra, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Ví dụ bộ dạng Bùi Tịch lúc bôi thuốc rất "dịu dàng", cái từ này nhìn qua thì có vẻ chẳng liên quan gì đến hắn nhưng rất ít người biết bản chất của hắn thật ra là một người rất dịu dàng; ví dụ tay Bùi Tịch lạnh nhưng người của hắn lại rất ấm, lúc hắn cúi người đến gần cô... phỉ phui, cô đang suy nghĩ lung tung gì không biết.
Ninh Ninh im lặng một lúc lâu. Để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cô cất lời hỏi nhỏ: "Bùi Tịch, khi nào chúng ta ra khỏi bí cảnh, đệ muốn ăn gì?"
Bùi Tịch cang mặt ra trả lời: "Sư tỷ quyết định là được ạ."
- Vậy lát nữa đệ định làm gì?
- Sư tỷ quyết đi ạ.
"Hay là..." Ninh Ninh chun mũi hít hít, nhìn xuống đất chớp chớp mắt: "Chúng ta cùng đi thăm Kiều Nhan và tộc linh hồ đi, đệ thấy sao?"
Bùi Tịch đáp không hề do dự, nàng nói cái gì cũng chưa kịp nghĩ đã lập tức trả lời: "Được."
Lát sau hắn lại ngập ngừng nói: "Nếu sau này sư tỷ bị thương, đừng gạt đệ, đệ có thể..."
Hắn nói được một nửa, có vẻ chần chờ, âm lượng nhỏ đi khá nhiều: "... bôi thuốc giúp tỷ."
_____
Meo: Hí hí hí hí, con trai có tiến bộ quá! Người đâu! Ban xuân dược!!!