Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 10



Việc xuất giá diễn ra vô cùng vội vã, thương tích trên người ta còn chưa lành, đã có người hối thúc ta mặc hỉ phục chuẩn bị lên kiệu.

Ta ngồi trong tân phòng, hết lần này đến lần khác vuốt ve bộ hỉ phục, nước mắt rơi xuống chẳng ngăn được.

Là Giang Cảnh Hoài cứu ta, cả đời này ta nhất định sẽ đối tốt với chàng.

Trong ký ức, thiếu niên ấy ít lời trầm mặc khiến ta vừa thẹn thùng vừa ngưỡng mộ — người đó sẽ là phu quân của ta.

Lần thứ tám ta hỏi canh giờ, nha hoàn lườm nguýt một cái, rồi bỏ đi.

Ta đã quen bị lạnh nhạt, sớm đã thành thói. Nha hoàn ban đầu hầu hạ ta cũng đã bị bán khỏi phủ, hiện tại là ai hầu hạ ta, ta cũng chẳng phân biệt nổi nữa.

Tính đến giờ lành đã tới, ta không có mẫu thân, bèn cầm lấy lược, đối gương mà tự chải đầu, từng câu từng chữ chúc phúc đều là tâm ý chân thành.

Niệm đến một nửa, nước mắt lại lăn dài.

Ba năm không gặp, không biết Giang Cảnh Hoài còn nhớ đến ta hay không?

Trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng vẫn không giấu được niềm xấu hổ và mong ngóng. Đợi hồi lâu, bên ngoài vẫn chẳng có động tĩnh.

Ta gõ cửa sổ, không ai đáp lại.

Ta ôm bụng đói, chờ đến lúc hoàng hôn buông xuống, vẫn tin rằng người nhất định sẽ đến.

Một luồng sáng cam rực đột nhiên rạch toạc màn đêm.

Ta vui mừng, vội vã chạy ra ngoài, từ xa đã thấy khói đen cuồn cuộn. Còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đã bị người trùm bao bố kín đầu, siết chặt cổ.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, ta không kịp phản kháng đã bị khóa chặt yết hầu.

Cảm giác nghẹt thở ập tới, ta nhận ra có người muốn g.i.ế.c mình, liền giãy giụa dữ dội.

“Giang gia bẩn thỉu đến mức này, c.h.ế.t cũng đáng.”

Giọng nói lạnh như băng của Giang Cảnh Hoài vang vọng từ nơi xa, động tác của ta khựng lại, mở to mắt không dám tin.

Dù đã nhiều năm không gặp, chỉ một câu nói, ta vẫn lập tức nhận ra chàng — Giang Cảnh Hoài.

Nhưng chàng không phải đến báo ân, mà là để trả thù.

Ta nghe rõ tiếng người hô hoán cứu hỏa từ nơi xa vọng lại, cùng tiếng kêu gào thảm thiết của kẻ hấp hối.

Nợ nần Giang gia nợ chàng, đang từng chút từng chút bị thanh toán.

Hy vọng duy nhất của ta tan vỡ.

Ta ngừng vùng vẫy, sợi dây càng siết chặt, ý thức dần mờ đi.

“Đại nhân… còn có hậu nhân nhà họ Giang…”

“Thông dâm ô uế, trầm đường chết.”

Giọng nói lãnh khốc xen lẫn ghê tởm như d.a.o băng đ.â.m thẳng vào lòng ta. Trước mắt tối sầm, một giọt lệ lặng lẽ lăn xuống… Ta không sai.

Tại sao người phải c.h.ế.t là ta?

Ta không cam tâm!

Giang Cảnh Hoài, ta không cam tâm!

“Ahhh!!!” Ta dốc hết sức lực hét lên trong cơn phẫn nộ, năm ngón tay bấu chặt mu bàn tay kẻ sát nhân đến bật máu.

Hắn đau đớn, lại siết chặt hơn, khiến ta phải ngửa cổ, há miệng như con cá hấp hối khát không khí.

Cổ chân ta bị trói, gắn vào một tảng đá.

Bùm — một tiếng.

Miệng ta há ra tìm hơi thở trở thành cơ hội cuối cùng kết liễu sinh mạng. Nước hồ tanh tưởi tràn vào cổ họng, nhanh chóng bít kín ngũ khiếu.

Ta ho sặc, nôn khan, càng hít vào lại càng nhiều nước, cuối cùng trừng mắt không cam lòng mà chìm vào bóng tối.

Ta hận Giang gia, hận Giang Cảnh Hoài… Ta không muốn chết, ta muốn báo thù!

Oán hận và thống khổ cuồn cuộn lại lần nữa nhấn chìm ta. Ta thoát khỏi xác phàm, một lần nữa đứng giữa tiểu viện, nhìn về phía biển lửa ngập trời.

Cổ ta lại bị siết chặt, bao tải trùm đầu.

Từ khoảnh khắc này, ta sẽ phải cảm nhận lại nỗi thống khổ khi chết, lặp đi lặp lại không dứt.

Một trăm năm trôi qua, ta vẫn còn sợ hãi đến nỗi thân thể run rẩy, cuống quýt đánh loạn vào cánh tay hung thủ.

“Giang Cảnh Hoài! Ta g.i.ế.c ngươi!!!”

Ta gào thét trong uất hận, nếu đã kéo ta vào cõi quỷ mịt mùng, sao không g.i.ế.c quách ta đi? Lại bắt ta chịu sự tra tấn này?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta càng tỉnh táo, giãy giụa càng dữ dội. Dù biết kết cục không đổi, ta vẫn cào cấu điên loạn vào da thịt hắn, chỉ mong hắn chịu đau khổ.

Đột nhiên, ta chạm vào thứ gì đó.

Trong bóng tối, ta trợn to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị kéo chìm xuống hồ lần nữa.

Lại thêm một lần nữa, ta bị kéo về phía sau.

Lần này, ta vội vã bắt lấy tay hắn, mò tới ngón tay cái — khoảnh khắc đó như sét đánh ngang tai, cả người ta run bần bật.

Ngọc hoàn.

Cả Giang phủ, chỉ có quản sự thân cận của di nương mang ngọc hoàn.

Không phải người của Giang Cảnh Hoài…

Vịt Bay Lạc Bầy

Bùm —

Ta lại bị ném xuống hồ.

Lần này ta không vùng vẫy, chỉ yên lặng chờ đợi cảm giác cận tử vây lấy. 

Khi mở mắt lần nữa, ta đang đứng trong tiểu viện, xung quanh sương mù dày đặc.

Phía xa là ánh lửa cam đỏ rực rỡ, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng vào tai rõ mồn một.

Một nữ tử mặc hỉ phục bị trùm bao bố kín đầu, lôi ngược về sau, gào thét thảm thiết, rất nhanh bị tiếng ồn lấn át.

Lần này, ta đứng ở vị trí người ngoài cuộc, cúi đầu nhìn chính mình năm xưa bị lôi đi.

Trong làn sương, chỉ lộ ra đôi tay khô gầy, bám chặt lấy dây thừng. Trên tay, ngọc hoàn chính là thứ ta đã đoán.

Ta bước nhanh mấy bước, sương mù không giảm mà càng dày, vẫn chẳng thể nhìn rõ diện mạo hung thủ.

Đây là cảnh tượng được tái hiện từ ký ức trước lúc c.h.ế.t của ta, chỉ là những chi tiết ta từng bỏ sót nay bị phóng đại. 

Nhìn không rõ cũng là bình thường. Dù vậy, ta vẫn cúi xuống nhặt lấy con d.a.o nhọn dưới chân, đề phòng ác quỷ nào đó bất ngờ xuất hiện.

Ta làm ngơ tiếng gào khóc của nữ tử kia, chăm chú quan sát bốn phía.

Tường viện tồi tàn, tân phòng chẳng qua chỉ là một gian nhà rách được treo vài dải lụa đỏ cho có.

Nha hoàn bưng một đôi hài thêu tinh xảo bước ra khỏi viện, rất nhanh đã khuất bóng trong sương mù.

Hôm đó, nàng tỏ vẻ chán ghét rồi rời đi, hình như thực sự có lấy thứ gì đó.

Ta không nhớ rõ nữa, chắc là đồ trong sính lễ của Giang Cảnh Hoài.

Người hầu từng xì xào rằng Giang Cảnh Hoài phú quý xa hoa, sính lễ chất đầy tiền viện.

Thế mà những gì ta nhận được, chỉ là một bộ hỉ phục miễn cưỡng coi được.

Sau một trăm năm lang thang chốn nhân gian, ta cúi đầu nhìn lại, mới thấy bộ hỉ phục ấy chẳng những thô ráp, mà đến cả nhà thường dân gả con gái cũng chẳng dùng thứ vải kém đến thế.

Đồ của Giang Cảnh Hoài, một món cũng chẳng vào được phòng ta.

Hắn thực sự… là muốn cưới ta sao?

Hay Giang gia… thật sự từng có ý định gả ta — một kẻ mang tiếng xấu muôn phần — cho Giang Cảnh Hoài làm thê?

“Giang Trĩ Ngư, ngươi đã biết tội?”

Một giọng nói dịu dàng từ trời vọng xuống.

Ta ngẩng đầu, đầy tức giận: “Ngươi là ai?”

Giọng nói khẽ thở dài: “Ngươi thọ mệnh đã tận, cớ sao còn lưu lại nhân gian làm hại người khác?”

Ta siết chặt con d.a.o trong tay, cười lạnh: “Ta không nên chết.”

“Ngươi vốn vô tội, nên vào luân hồi.”

“Vậy bọn chúng thì sao? Bọn chúng vô tội à?” Ta ngửa mặt hét lớn, trên má những đường m.á.u đỏ tươi bắt đầu cuộn trào dữ dội. “Kẻ hại ta, phụ ta, đều đã xuống địa ngục chưa?”

“Nếu ngươi biết sự thật rồi, có thể an lòng rời đi chăng?”

Ta nhìn về phía sương mù dày đặc trước mặt, giọng nói lạnh băng: “Mở ra cho ta.”

Người kia khẽ thở dài, sương mù dần tan.

Ta thấy bóng lưng nha hoàn trong làn sương, vội vàng đuổi theo.

Nàng đã trôi lơ lửng, chứng tỏ đã hóa thành dã quỷ dưới đáy Thiên Hà, đang lặp lại những gì xảy ra trước khi chết.

Những ký ức rời rạc của đám cô hồn, chính là mảnh ghép giúp ta tìm ra sự thật — thứ chân tướng mà ta truy cầu suốt một trăm năm nay.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com