Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 9



“Bốp!”

Tiếng roi ngựa sắc bén xé gió vang lên, quất thẳng vào da thịt người, để lại âm thanh giòn giã.

Tiết xuân se lạnh, một thiếu niên mặc áo mỏng, quỳ rạp trên nền đất, mặc cho roi ngựa tàn nhẫn xé rách áo ngoài, lộ ra đường cong săn chắc nơi hông và những vết sẹo chằng chịt.

Máu và mồ hôi hòa lẫn, theo từng nhịp thở đứt quãng vì đau đớn của thiếu niên, nhỏ xuống mặt đất bùn lạnh.

Ta ngồi dưới hành lang, lén nhìn qua trang sách, khẽ hỏi:

“Kia là ai vậy?”

A hoàn đáp:

“Thưa tiểu thư, là đứa trẻ mồ côi mà lão gia mang về.”

Chỉ thấy bóng lưng thiếu niên thẳng như cây dương, đôi mắt dù giữa bóng đêm vẫn đen láy, giống như một con sói cô độc, hoang hoải và lạc loài.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã bị hắn thu hút.

Giang gia là một hào môn đất Giang Nam, từ nhỏ quanh ta không thiếu những văn nhân phong nhã, nhưng phần lớn ánh mắt đều ẩn giấu giả dối.

Còn thiếu niên kia — không giống vậy.

Ta thì thầm vài câu với a hoàn, nàng liền chạy đến chỗ quản ngựa, lặp lại đúng lời ta.

Tên quản ngựa chắp tay từ xa, nhận lấy bạc mới, lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Ta nhìn thấy a hoàn đỡ lấy thiếu niên, không khỏi cười rạng rỡ sau cuốn sách, không nén được niềm vui vì đã làm việc thiện.

Ta đã cứu hắn.

Một cơn gió lạnh cuốn tung tà áo, thổi bay trang sách trước mặt.

Ta luống cuống vuốt lại, vô tình để lộ gương mặt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt đen láy của thiếu niên lặng lẽ nhìn sang.

Ta vội vàng trốn sau cột hành lang, tim đập loạn, lòng không yên.

“Tiểu thư, thương thế không nặng, người đó đi rồi.”

A hoàn chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh.

Ta vội vàng thò đầu ra, chỉ kịp thấy bóng lưng gầy gò ấy đang khuất dần trong làn gió xuân.

Chưa biết tên, cũng không rõ họ.

Lúc ăn tối, ta lại thấy hắn đứng sau lưng phụ thân.

Hắn đã thay bộ đồ sạch, trông có thần sắc hơn, nhưng vết thương nơi khóe môi vẫn còn, chẳng rõ đã được bôi thuốc chưa.

Phụ thân buột miệng gọi:

“A Cửu, từ nay ngươi theo bọn họ đi làm ăn buôn bán…”

Ta siết chặt khăn tay, lần đầu tiên trong đời lấy hết can đảm lên tiếng với phụ thân:

“Phụ thân…”

“Gì?” Phụ thân nhíu mày nhìn ta.

“Cậu ấy tên là gì ạ?”

“A Cửu.”

“Không có họ sao?”

“Một đứa nô bộc hèn mọn, cần gì họ?”

Ánh mắt phụ thân tràn đầy khinh thường.

Ta sợ chọc giận người, liền vội vã nói một câu:

“Đã là người của Giang gia, tất nhiên mang họ Giang.”

Con gái nhà họ Giang không được làm chủ, cũng không được can dự vào chuyện trong phủ — câu này là ta lấy hết can đảm mới dám nói ra.

Ta chỉ thấy hắn thật đáng thương.

Di nương bên cạnh bật cười yểu điệu:

“Đại tiểu thư cũng biết thương người rồi sao.”

Mẫu thân đã sớm qua đời, nay trong phủ là do di nương chấp chưởng, ta không dám cãi lời.

Phụ thân sa sầm mặt:

“Đàn bà con gái biết gì mà xen miệng!”

Ánh mắt lạnh lẽo của người quét qua, cả sảnh liền im phăng phắc.

Phụ thân suy nghĩ một chút, nói:

“Ban cho ngươi họ Giang cũng được, nhưng phải nhớ kỹ, ngươi là chó của nhà họ Giang, phải biết báo ơn.”

Ta nâng chén trà, lòng mừng khấp khởi, khi mỉm cười nhìn vào ánh mắt người, người chỉ lạnh nhạt dời mắt đi.

Một tấm lòng chân thành bị phụ bạc, ta liền nhân lúc sau bữa tối chặn hắn lại, lắp ba lắp bắp hỏi:

“Thương thế của huynh… đỡ hơn chưa?”

Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

“Ta… ta không xứng.”

“Hử?”

“Họ Giang… ta không xứng.” Hắn nói.

Nhà họ Giang là dòng họ lớn ở Giang Nam, buôn bán trải dài Nam Bắc, trấn giữ vùng đất huyết mạch của quốc gia, tiền bạc đổ vào như nước.

Bao kẻ mơ cũng không dám mơ được bước chân qua cửa nhà họ Giang, chỉ cần mang họ Giang, cả đời chẳng lo cơm áo.

“Không có chuyện xứng hay không xứng.” Ta đỏ mặt, vội nói:

“Huynh cứ mang họ Giang đi.”

“Họ Giang… gì?”

Ta nhất thời nghẹn lời.

Giang A Cửu?

Không được, cho dù ta không chê, nhưng cái tên Giang A Cửu mà truyền ra ngoài, hắn nhất định bị người ta chế nhạo.

Ta vắt óc suy nghĩ, bỗng dưng sáng bừng lên:

“Cảnh Hoài! Giang Cảnh Hoài!”

Như cảnh sắc Giang Nam, như sông nước Giang Nam, mọi điều tốt đẹp trong lòng ta đều dồn cả vào cái tên này — ta hy vọng nửa đời sau của hắn sẽ tràn đầy niềm vui và bình yên.

Chỉ là, có lẽ hắn không biết điều đó.

Nha hoàn che miệng bật cười:

“Tiểu thư là cá, A Cửu là nước, cá gặp nước… như cá gặp nước…”

Ta đỏ bừng mặt bịt miệng nàng ta lại:

“Nói bậy gì đó!”

Hắn nhìn ta một cách nhàn nhạt, sau cùng cúi đầu nói:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Tạ ơn tiểu thư đã ban tên.”

Ta lùi lại một bước, ấp a ấp úng nói:

“Ta… ta là Giang Trĩ Ngư, huynh là Giang Cảnh Hoài, từ nay về sau… chúng ta chính là người một nhà rồi.”

Nói xong cũng không dám nhìn hắn, liền vội vàng bỏ chạy.

Ta phát hiện, có lẽ ta không chỉ là thấy hắn đáng thương… còn về những tâm tư khác… ta không dám nghĩ tới.

Bởi vì, số mệnh của nữ nhi nhà họ Giang là thuộc về nhà họ Giang.

Hôm sau, ta lại thấy một đám người bắt nạt Giang Cảnh Hoài.

Tên thiếu niên chưa lớn hẳn đó đang giẫm lên lưng Giang Cảnh Hoài, còn nghiền mạnh một cái:

“Ngươi chính là Giang Cảnh Hoài? Không soi gương xem lại bản thân, cái tên này hợp với ngươi sao?”

Hắn là con trai của di nương, cũng là trưởng tử nhà họ Giang — Giang Thế Nguyên.

Phụ thân coi hắn như trân châu trong mắt.

Ta nhất thời kích động, lao tới đẩy Giang Thế Nguyên ra:

“Tên là do ta đặt, không liên quan đến huynh ấy!”

Giang Thế Nguyên lùi lại mấy bước, thấy rõ là ta thì càng thêm ngạo mạn:

“Ôi chao, tỷ tỷ tốt bụng của ta, tỷ trúng ý tên tiện chủng này rồi sao, phụ thân có biết không?”

“Câm miệng!”

Bị người ta lật tẩy tâm tư, ta vừa thẹn vừa giận.

“Câm miệng?” Giang Thế Nguyên xắn tay áo, chậm rãi tiến lại gần ta,

“Mẫu thân của ngươi đã c.h.ế.t từ lâu, nay trong phủ là mẫu thân ta làm chủ. Muốn gả cho tiện chủng, đến cầu xin ta đi.”

Hắn khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt lên người Giang Cảnh Hoài, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn ta:

“Tiểu thư nhà thế gia lại đi yêu một con ch.ó hoang, thật khiến tổ tông nhà họ Giang mất sạch mặt mũi. Đợi ta làm gia chủ rồi, việc đầu tiên là đem tiện phụ như ngươi trói lại dìm xuống hồ!”

Ta tức đến toàn thân run rẩy, giơ tay tát Giang Thế Nguyên một cái thật mạnh:

“Vô lễ! Ngươi học thi thư lễ nghĩa đều nuốt hết vào bụng chó rồi sao?”

Ánh mắt Giang Thế Nguyên lóe lên sự độc ác, lập tức đưa tay bóp chặt cổ ta:

“Ngươi là cái thá gì, cũng muốn đấu với ta? Kiếp sau nhớ đầu thai làm nam nhân đi!”

Bọn nô tài xung quanh vội quỳ rạp:

“Thiếu gia bớt giận! Đại tiểu thư là ngọc thể kim thân, không thể đánh!”

Ta ngẩng cao đầu, cố nén cơn buồn nôn, cứng rắn nhìn thẳng vào hắn.

Giang Thế Nguyên nheo mắt cười lạnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nhớ kỹ, vinh quang của ngươi là do nhà họ Giang ban cho. Có cha, có ta, ngươi mới có thể sống vinh hoa một đời, hiểu chưa?”

Có lẽ vì ồn ào quá lớn, hắn cuối cùng cũng buông tay. Ta ngã phịch xuống đất, ho không ngừng.

Giang Thế Nguyên nhận khăn tay từ tiểu đồng, lau miệng và tay, rồi ném mạnh vào mặt ta.

Đợi mọi người rời đi, nha hoàn đỏ mắt đỡ ta:

“Tiểu thư, đừng quan tâm nữa, chúng ta về thôi.”

Ta nhìn Giang Cảnh Hoài nằm dưới đất, thoi thóp thở, liền cúi người, rút khăn tay trong tay áo, định lau sạch vết bẩn trên mặt hắn.

Đột nhiên hắn nắm lấy tay ta.

Lòng bàn tay nóng rực khiến tim ta khẽ run lên, thân người cũng khựng lại.

Nhưng Giang Cảnh Hoài không làm gì cả, chỉ lấy khăn che vết giày in trên mặt, nói khẽ:

“Tiểu thư, xin hãy quay về.”

Ta hơi do dự, một lúc sau mới cắn môi dặn dò:

“Vậy huynh nhớ dưỡng thương cho tốt, đừng dây dưa với bọn họ nữa.”

Hắn thật lâu mới đáp lại một tiếng “Ừ.”

Đêm ấy, ta trằn trọc không ngủ, thầm nghĩ, không biết hắn có giặt sạch chiếc khăn tay của ta, có cất giữ cẩn thận không, có hiểu được những tâm tư vụng về trong lòng ta không.

Nào ngờ sáng hôm sau, ta liền bị phụ thân lôi ra sân, ném mạnh xuống đất.

Trong sân lúc này đã có một người nằm đó, mình đầy m.á.u me bê bết, hơi thở mong manh.

Ta sợ đến hét lên một tiếng, liền bị phụ thân mắng như tát nước vào mặt:

“Tiện nhân giống mẹ ngươi! Mặt mũi đâu rồi? Ai dạy ngươi tư tình lén lút? Sao không tìm chó hoang mà phối ngươi luôn đi!”

Ta c.h.ế.t lặng. Sống mười mấy năm, chưa từng nghe phụ thân dùng lời lẽ dơ bẩn như vậy để sỉ nhục ta.

Phụ thân nổi giận lôi đình, vung khăn tay ném vào mặt ta:

“Tiện nhân! Tiện nhân!”

Lúc này ta mới hiểu, chiếc khăn tay rơi vào tay Giang Cảnh Hoài, đã trở thành cái cớ để người ta bêu rếu ta.

Giang Thế Nguyên lười nhác ngồi bên, cười nhạt:

“Gia quy nhà họ Giang nghiêm khắc, tỷ tỷ phá luật, vậy khỏi cần gả đi đâu nữa.”

Giang Cảnh Hoài nằm trong vũng máu, môi mấp máy, chỉ có ta đứng gần mới nghe thấy:

“Không liên quan tới nàng…”

Nước mắt ta ào ào tuôn ra.

Mười năm đọc đủ thi thư, hiểu lễ nghĩa, luôn tin rằng đời có công bằng, giữ lòng nhân ái thì sớm muộn gì cũng thấy ánh trăng sau mây.

Nhưng đọc đến cuối cùng, trước mắt ta chỉ còn lại gương mặt méo mó của mẫu thân lúc lâm chung:

“Nhà họ Giang ăn thịt người… A Ngư phải chạy… chạy mau…”

Phụ thân không nghe ta biện bạch, ra lệnh trói ta vào gốc cây.

Roi quất tới tấp, xé nát thể diện ta, trong ánh mắt giễu cợt tham lam của đám nô tài, ta ôm lấy y phục rách nát, ngã nhào trong bùn lầy.

Giang Thế Nguyên làm ra vẻ thương hại:

“Phụ thân, đại tỷ có kết cục như vậy, những muội muội khác trong phủ cũng nên học quy củ đi. Hay là… cứ thế mà xử lý?”

Hôm đó, mọi người rời đi, chỉ còn ta và Giang Cảnh Hoài trọng thương nằm giữa sân.

Không lâu sau, sấm rền vang trời, mưa to như trút, ta ôm lấy Giang Cảnh Hoài đẫm máu, khóc gọi hắn.

Cho đến khi cả hai bị mưa xối ướt sũng, Giang Cảnh Hoài mới khẽ cử động, vươn tay lau giọt lệ trên má ta, thều thào:

“Đừng khóc nữa… ta cưới nàng.”

Giọng hắn rất chậm, như sợ ta không nghe rõ.

Tới khi thấy ta vừa khóc vừa gật đầu, hắn mới gắng gượng chống thân lên, để ta dìu vào phòng chứa củi.

Cả người Giang Cảnh Hoài không chỗ nào lành lặn, đêm ấy liền phát sốt cao.

Ta dùng chút vải còn lại thấm nước mưa đắp trán cho hắn, nhịn đói ba ngày liền bên cạnh hắn.

Ba ngày sau, ý thức mơ hồ, ta bị người ta kéo tới trước mặt phụ thân.

“Ngươi nhất định phải gả cho tên tiện chủng đó sao?”

Ta hoảng hốt:

“Phụ thân… xin người cứu lấy mạng hắn.”

“Nhưng ngươi với hắn đã có da thịt chi thân.”

Ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu thật mạnh:

“Mạng người quan trọng hơn trinh tiết. Nếu phụ thân thấy trái quy củ, con sẽ gả cho hắn!”

Sau khi ta dập đầu van xin, phụ thân cuối cùng cũng đồng ý mời lang trung vào phủ.

Ta chờ trong khuê phòng đến mùng tám, nghe tin Giang Cảnh Hoài đã hồi phục, liền vội chạy tới thăm, không ngờ lại bị chặn ngoài cửa.

Ta sốt ruột gõ cửa không ngừng:

“Này, Giang Cảnh Hoài, để ta nhìn huynh một chút…”

Giọng Giang Cảnh Hoài vọng ra, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt:

“Ta tự biết mình không lượng sức, hủy đi danh tiết của tiểu thư, không dám đối mặt với người.”

“Chuyện danh tiết nhỏ thôi, ta không để bụng.”

Qua khe cửa, ta thấy bóng hắn cao lớn đang đứng bên trong, nhưng hắn vẫn không chịu mở cửa.

Một lúc lâu sau, hắn hỏi:

“Tiểu thư đã có người trong lòng chưa?”

Câu hỏi quá đỗi thẳng thắn, hình ảnh hắn lướt qua đầu ta, nhưng ta ép mình đè xuống, đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:

“Chưa… chưa có.”

“Ồ…”

“Nhưng mà—”

“Tiểu thư, xin hãy quay về.”

Ta còn chưa kịp nói xong, Giang Cảnh Hoài đã hạ lệnh đuổi khách. Cảm thấy tâm trạng hắn không tốt, ta đành tạm rút lui, định hôm khác lại tới thăm.

Từ đó một đi không trở lại, sau này chỉ nghe nói hắn đã rời phủ.

Ta hấp tấp hỏi phụ thân hắn đi đâu, phụ thân cáu kỉnh nói:

“Hỏi ta làm gì? Đồ vong ân bội nghĩa, phỉ nhổ!”

Ba năm sau, ta đã đến tuổi cập kê. Nhưng danh tiếng đại tiểu thư nhà họ Giang đã thối nát, không chỉ tư thông với nam nhân lạ, mà còn bị nô bộc trong phủ nhìn thấy cả thân thể, vì vậy mãi không ai tới cầu hôn.

Ta ngày một sa sút, bị người khi dễ, vô số đêm nằm trên chiếc giường nhỏ lạnh lẽo, thân thể đầy thương tích, trong lòng dâng lên oán hận với Giang Cảnh Hoài.

Một đêm mưa lớn, tiếng mưa át đi tiếng bước chân của nam nhân, cửa phòng ta bị đẩy ra.

Ta lơ mơ mở mắt, nhìn thấy Giang Thế Nguyên, lập tức tỉnh táo, còn chưa kịp hét lên đã bị hắn bịt miệng.

Tiếng xột xoạt vang lên, ta hoảng loạn giãy giụa.

Súc sinh!

Súc sinh!

Ta không thể mắng ra lời, chỉ có thể hung hăng cắn hắn một cái.

Giang Thế Nguyên say khướt, nắm chặt cổ tay ta, phì một ngụm nước bọt: “Tiện nhân, tin không ta lấy mạng ngươi bây giờ!”

Một tia sét xé trời bổ xuống, đánh trúng xà nhà, một viên gạch từ trên đầu rơi xuống, đập vào sau gáy Giang Thế Nguyên. 

Ta lập tức đạp mạnh một cú, thấy hắn ôm hạ thân, hét thảm rồi ngã lăn ra đất.

Lửa bùng lên trong phòng. Ta vội vàng chỉnh lại y phục xộc xệch, hoảng loạn bỏ chạy.

Trời mưa như trút, hơi nước dày đặc.

Ta vô vọng chạy trong mưa, đụng ngay phải di nương đang dẫn người xông vào sân.

“Con ta còn trong đó! Mau cứu người!”

“Còn con tiện nhân kia nữa! Bắt lấy nó!”

Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị đè xuống đất, trói gô lại, bị kéo lê về hậu viện.

“Thả ta ra!”

Ta vừa khóc vừa hét, móng tay cào trên đất bùn thành từng rãnh sâu.

Đột nhiên, có người đá tung cửa viện nhỏ, vội vã chạy vào bẩm báo:

“Phu nhân, khoan đã! Có một công tử từ kinh thành đến cầu hôn rồi!

Lão gia bảo phu nhân chăm sóc tiểu thư thật tốt, mai nàng phải xuất giá!”

Gia đinh ngừng tay, đưa mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Ta nằm bẹp dưới bùn, xác định bọn họ đã từ bỏ ý định g.i.ế.c mình, mới buông tay trong tuyệt vọng, òa khóc nức nở.

Rất nhanh, Giang Thế Nguyên bị người ta khiêng ra từ trong đám cháy. Xà nhà đổ xuống trúng chỗ hiểm, phế rồi.

Di nương như phát điên, túm lấy cổ áo ta, gào lên: “Ngươi dám làm hại con ta! Ta phải g.i.ế.c ngươi!”

Gia nhân vội vàng kéo bà ta ra: “ Phu nhân! Vị công tử đó là quan ở kinh thành, không thể đắc tội được…”

Tiếng gào thét của bà dần xa, ta chầm chậm mở mắt, thấy tiểu đồng bên cạnh phụ thân đang cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ta: 

“Đại tiểu thư, chuyện xấu trong nhà đừng để lộ ra ngoài, nói ra… không có lợi gì cho người đâu.”

Giọng ta khản đặc, hỏi: “Người đến là ai?”

“Họ Giang, tên Cảnh Hoài.”

Đêm đó, ánh trăng bị cơn mưa lớn vùi trong mây đen, còn ta thì nằm giữa bùn lầy, cười như kẻ điên.

Ta được cứu rồi. Là Giang Cảnh Hoài đến cứu ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com