Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 11



Ta bước theo nàng vào viện của di nương.

Thấy tân phòng treo đèn kết hoa, vàng son lộng lẫy, ánh đèn sáng rực rỡ.

Nhị muội của ta khoác hỉ phục, váy áo lấp lánh như nước chảy ánh trăng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên dái tai có nốt ruồi nhỏ giống hệt ta.

Thì ra bọn họ đã lừa Giang Cảnh Hoài, để nhị muội thay ta gả cho hắn!

Trâm cài trên tóc vướng vào khăn trùm đầu, che mất nửa khuôn mặt nhị muội.

Nàng không khéo chải tóc, lúng túng một hồi, tóc rối bời, chạy vụt ra khỏi phòng, nhìn về phía xa chỗ lửa cháy, hét lên:

“Mẫu thân! Sao lại thế này?”

Di nương ta mắt trống rỗng, đứng trước cửa, ngây dại lặp đi lặp lại một câu:

“Ta muốn Giang Trĩ Ngư đền mạng…”

Lời vừa dứt, ngoài tường vang lên tiếng của Giang Cảnh Hoài:

“Tư thông dâm loạn, trầm đường chết.”

Cửa lớn bị người phá tung, bọn họ kéo Giang Thế Nguyên từ trong ra, trùm bao bố lôi đi.

Di nương loạng choạng túm lấy ống quần nha dịch, liền bị một đao cứa cổ.

“Xúi quẩy, triều đình muốn ngươi chết, ta nào dám giữ.”

Thi thể di nương bị đá một cú, ngã nhào dưới chân nhị muội.

Nhị muội trừng mắt chứng kiến tất cả, hoàn toàn phát điên, vớ lấy con dao, vừa gào khóc vừa lao ra ngoài.

Ta bước theo sau, đi ra ngoài, chợt khựng lại.

Giang Cảnh Hoài mặc đại hồng bào, đứng giữa ánh lửa bập bùng, đôi mắt trầm lặng nhìn nhị muội, chìa tay ra:

“A Ngư, ta đến đón nàng rồi.”

Nhị muội nắm chặt dao, bước từng bước tới gần.

Ánh mắt Giang Cảnh Hoài dịu dàng, le lói lệ quang:

“A Ngư, đừng sợ. Khăn trùm đầu của nàng lệch rồi, để ta chỉnh lại cho nàng—”

Chữ “cho” còn chưa thoát miệng, d.a.o nhọn đã đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn, xuyên qua sau lưng.

Giang Cảnh Hoài tròn mắt sững sờ, cúi đầu nhìn con d.a.o cắm trong ngực, sắc mặt tái nhợt.

Nhị muội như phát cuồng, rút d.a.o ra lại đ.â.m thêm nhát nữa, vừa hét vừa khóc:

“Đồ tiện chủng! Ta g.i.ế.c ngươi! Ta g.i.ế.c ngươi!”

Giang Cảnh Hoài từ từ mềm người, quỳ rạp xuống đất, vô vọng níu lấy hỉ phục của nhị muội, cầu xin:

“A Ngư… ta xin lỗi… đừng g.i.ế.c ta…”

Nhị muội cười lớn, như kẻ điên:

“Giang gia vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục, đã muốn cưới ta, cớ sao lại g.i.ế.c phụ mẫu ta?”

“Ta yêu nàng—”

“Cút! Cưới được ta là phúc ba đời nhà ngươi, chó không nghe lời, g.i.ế.c là xong!”

Nàng giơ d.a.o lên, liều mạng đ.â.m từng nhát vào người Giang Cảnh Hoài:

“Chó không nghe lời, ta không cần nữa… ha ha ha! Phụ thân, mẫu thân, ta báo thù cho người rồi…”

“A Ngư…”

Giọng Giang Cảnh Hoài đã chẳng thể thành lời, m.á.u trào khỏi cổ họng, cố há miệng nói:

“Năm xưa nàng cứu ta…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cũng chẳng khác gì cứu một con chó.”

Rắc!

Dao nhọn rạch bụng Giang Cảnh Hoài, c.h.é.m một đường từ trước ra sau, thân thể tách làm đôi.

Hắn trừng mắt đau đớn, ánh nhìn cuối cùng dừng lại nơi trời chiều mờ mịt, rồi mất hẳn ánh sáng.

Máu thấm đẫm đất, t.h.i t.h.ể hắn vạn vết thương, nằm trong vũng máu, tim bị moi ra, hình thù chẳng còn là người.

Nhị muội đá đổ thùng dầu, ngọn lửa bốc cao thiêu rụi cả bầu trời đêm, nuốt trọn mọi tội ác.

Đó là chuyện đã xảy ra sau khi ta bị dìm xuống hồ.

Giữa ngọn lửa rực cháy, ta gào thét như ác quỷ, bất lực mà tuyệt vọng.

Ảo cảnh tan vỡ, ta đứng trên nền xương trắng, cầm dao, ngơ ngác nhìn phía trước.

Trên vùng đất đầy tro xương, Giang Cảnh Hoài vận bạch y, m.á.u nhuộm đỏ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngùn ngụt phẫn nộ.

Hắn đã bị ta kéo xuống đáy Thiên Hà, giống như ta, cùng phải nếm trải ký ức đau đớn trước khi chết.

Chỉ là hắn còn thê thảm hơn, c.h.ế.t chẳng còn toàn thây, giờ đây e là chỉ muốn xé xác ta thành tro bụi.

Chúng ta chẳng ai nói lời nào.

Giang Cảnh Hoài tiến về phía ta vài bước, rồi càng lúc càng nhanh.

Toàn thân ta run rẩy, siết chặt con dao, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Chớp mắt đã thấy hắn đứng sát bên.

“Giang Cảnh—”

Hắn hung hãn bóp cổ ta, ngay lúc ta tưởng hắn sắp g.i.ế.c mình, Giang Cảnh Hoài đột nhiên cúi đầu, mạnh mẽ phủ lên môi ta, cuồng dã mà bá đạo cướp đoạt lý trí của ta.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hắn đã biết hết rồi.

Leng keng —

Dao rơi xuống đất.

Ta bị đẩy lui vài bước, đập vào một gốc cây khô không hoa.

Cười như điên, khóc như loạn.

Ta ôm lấy lưng Giang Cảnh Hoài, đáp lại hắn, cuối cùng vì không thở nổi mà cắn môi hắn bật khóc.

“Buông ra.”

Giọng hắn trầm lạnh, cọ trán ta, “Để ta hôn—”

Nhưng nước mắt ta như vỡ đê, không sao ngừng lại được.

Một trăm năm qua, ta tự biến mình thành kẻ điên.

Không ngừng hành hạ người ta yêu thương nhất.

Tội lỗi trào dâng từ tận đáy lòng, lý trí sụp đổ hoàn toàn.

Giang Cảnh Hoài chẳng màng ta đã phát điên, giữ chặt gáy ta, môi lưỡi dây dưa, như muốn hòa ta vào tận xương máu.

Gió dữ thổi quanh bởi cảm xúc mãnh liệt của hắn.

Xương trắng bị cuốn bay như bụi, tan biến vô tung.

Ta ôm lấy cổ hắn, siết chặt xiềng sắt trong tay, kéo hắn cúi xuống, để chúng ta gần nhau hơn.

Giữa biển trắng vô tận, ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.

Tình yêu bị đè nén suốt bao năm, như con đê vỡ nước, cuồn cuộn tràn ra.

Dưới gốc cây khô, hoa chu cẩn — nở rộ.

Chốc lát sau, sắc đỏ rực cháy, trùm lên cả đất trời xương trắng, kéo dài đến tận chân trời.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com