Đó là chuyện đã xảy ra sau khi ta bị dìm xuống hồ.
Giữa ngọn lửa rực cháy, ta gào thét như ác quỷ, bất lực mà tuyệt vọng.
Ảo cảnh tan vỡ, ta đứng trên nền xương trắng, cầm dao, ngơ ngác nhìn phía trước.
Trên vùng đất đầy tro xương, Giang Cảnh Hoài vận bạch y, m.á.u nhuộm đỏ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngùn ngụt phẫn nộ.
Hắn đã bị ta kéo xuống đáy Thiên Hà, giống như ta, cùng phải nếm trải ký ức đau đớn trước khi chết.
Chỉ là hắn còn thê thảm hơn, c.h.ế.t chẳng còn toàn thây, giờ đây e là chỉ muốn xé xác ta thành tro bụi.
Chúng ta chẳng ai nói lời nào.
Giang Cảnh Hoài tiến về phía ta vài bước, rồi càng lúc càng nhanh.
Toàn thân ta run rẩy, siết chặt con dao, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Chớp mắt đã thấy hắn đứng sát bên.
“Giang Cảnh—”
Hắn hung hãn bóp cổ ta, ngay lúc ta tưởng hắn sắp g.i.ế.c mình, Giang Cảnh Hoài đột nhiên cúi đầu, mạnh mẽ phủ lên môi ta, cuồng dã mà bá đạo cướp đoạt lý trí của ta.
Vịt Bay Lạc Bầy
Hắn đã biết hết rồi.
Leng keng —
Dao rơi xuống đất.
Ta bị đẩy lui vài bước, đập vào một gốc cây khô không hoa.
Cười như điên, khóc như loạn.
Ta ôm lấy lưng Giang Cảnh Hoài, đáp lại hắn, cuối cùng vì không thở nổi mà cắn môi hắn bật khóc.
“Buông ra.”
Giọng hắn trầm lạnh, cọ trán ta, “Để ta hôn—”
Nhưng nước mắt ta như vỡ đê, không sao ngừng lại được.
Một trăm năm qua, ta tự biến mình thành kẻ điên.
Không ngừng hành hạ người ta yêu thương nhất.
Tội lỗi trào dâng từ tận đáy lòng, lý trí sụp đổ hoàn toàn.
Giang Cảnh Hoài chẳng màng ta đã phát điên, giữ chặt gáy ta, môi lưỡi dây dưa, như muốn hòa ta vào tận xương máu.
Gió dữ thổi quanh bởi cảm xúc mãnh liệt của hắn.
Xương trắng bị cuốn bay như bụi, tan biến vô tung.
Ta ôm lấy cổ hắn, siết chặt xiềng sắt trong tay, kéo hắn cúi xuống, để chúng ta gần nhau hơn.
Giữa biển trắng vô tận, ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.
Tình yêu bị đè nén suốt bao năm, như con đê vỡ nước, cuồn cuộn tràn ra.
Dưới gốc cây khô, hoa chu cẩn — nở rộ.
Chốc lát sau, sắc đỏ rực cháy, trùm lên cả đất trời xương trắng, kéo dài đến tận chân trời.