Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 5



Trăng mờ sương phủ, mây đen vây quanh, không một tia sáng lọt ra.

Ta ôm chặt chủy thủ, lảo đảo quay về.

Chẳng bao lâu, từ ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa — giữa đêm tối vắng vẻ, vang đi rất xa.

Ta lờ mờ nhớ ra, giờ phút này đúng là Tết Quỷ, bách quỷ dạ hành.

Giang Cảnh Hoài rốt cuộc đã đi đâu?

Không dám trở lại phòng, ta rẽ vào nhà bếp nhỏ, trốn phía sau đống cỏ khô.

Nghe nói nơi bếp núc hỏa khí nặng, có thể trấn tà.

Tiếng đập cửa bên ngoài đột ngột dừng lại.

Tiếp theo đó là — kẹt kẹt — tiếng cửa bị đẩy ra.

Cửa đã mở…

Ta bịt chặt miệng, âm thầm cầu nguyện, mong lũ quỷ kia đừng phát hiện ra mình.

“A Ân….”

Giọng nói khàn đặc như quỷ lệ, vang vọng khắp sân, thi thoảng còn lẫn theo tiếng bước chân lết lướt.

Ta nín thở, tay siết chặt chuôi d.a.o trong tay áo.

Chẳng mấy chốc, cửa nhỏ của nhà bếp cũng bị đẩy ra.

Tiếng cười khàn khàn của nữ quỷ vang lên.

Bà ta bước vào, cổ cứng ngắc quay đầu, khóe miệng nở nụ cười quái dị:

“Ta tìm được ngươi rồi.”

Ta mềm nhũn ngã xuống đất, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.

Là thím bên cạnh!

Tại sao… lại hóa thành lệ quỷ?

Phàm nhân đối diện với quỷ vật, ngoài sự bất lực chỉ còn nỗi khiếp sợ tận xương tủy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta không hiểu sao mình lại xui xẻo đến vậy, rơi vào hoàn cảnh đáng sợ này.

Thím ấy gào lên một tiếng rợn người, gương mặt dữ tợn lao thẳng về phía ta.

Ta vung dao, quyết liều mạng một phen.

Móng tay sắc nhọn chỉ còn cách mắt ta một tấc.

Đột nhiên, một bàn tay trắng như ngọc xuyên thẳng qua n.g.ự.c thím, m.á.u đen nhuộm đầu ngón tay rồi hóa thành một sợi huyết tuyến, tự động bị hấp thu sạch sẽ.

Thi thể đổ xuống.

Giang Cảnh Hoài vận trường sam màu nguyệt bạch, đứng giữa màn đêm, quanh người phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Ngọc đới buộc hông, thân hình như khắc từ băng tuyết.

Nếu bỏ qua vết m.á.u đáng sợ trên tay và xác c.h.ế.t dưới chân, hắn chẳng khác nào một vị thần tiên.

Nhưng đêm nay, hắn rất khác. Gương mặt lạnh băng, ánh mắt dửng dưng.

Ta không kịp nghĩ gì khác, hoảng loạn lao đến ôm chặt lấy hắn:

“Phu quân, cứu mạng…”

Tay chân đầy bùn đất, khuôn mặt nhếch nhác làm bẩn cả xiêm y trắng tinh của Giang Cảnh Hoài.

Hắn không đẩy ta ra, chỉ thản nhiên nói vọng ra ngoài cửa:

“Giờ đã đến, tha hồ hưởng dụng.”

Lời vừa dứt, tia sáng cuối cùng của trăng cũng biến mất.

Cả người ta cứng đờ, đột nhiên nhận ra — phu quân của ta, có lẽ… không phải là lệ quỷ, mà là quỷ quân đứng đầu trăm quỷ, kẻ khống chế khí tượng một phương.

Ngoài cửa, gió âm gào rít, tiếng cười quái dị vang vọng.

Quỷ môn quan mở ra rồi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trong làng, tiếng thét thảm thiết vang lên khắp nơi, tiếng trẻ con khóc lóc không dứt.

Một yến tiệc điên cuồng của quỷ quái, lấy xương thịt người phàm làm bàn tiệc, từ đêm nay chính thức mở màn.

Mà kẻ đầu sỏ, quỷ quân chưởng khống bách quỷ, giờ phút này đang bị ta ôm chặt trong lòng, khẽ cong môi — nở một nụ cười lạnh nhạt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com