Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 6



Ta không dám quay đầu.

Chỉ nghe trong sân có tiếng bước chân, lúc xa lúc gần.

Thậm chí có vài con quỷ len lỏi vào phòng chất củi, nghiến răng ken két, muốn xé ta ra mà nuốt vào bụng.

Chỉ là chúng chẳng sống được bao lâu, liền gào thét thảm thiết, hóa thành làn khói xanh tiêu tán.

Giang Cảnh Hoài ôm ta như chẳng thấy ai, xuyên qua vô số bóng quỷ.

Nơi hắn đi qua, tiểu quỷ rú lên thảm thiết, tan biến không một dấu vết.

Có vài kẻ đã khai mở linh trí, run rẩy quỳ rạp dưới đất, nhưng cũng khó thoát khỏi kết cục hồn phi phách tán.

Ta len lén mở một mắt, thấy dưới dái tai phải của Giang Cảnh Hoài có một nốt ruồi đỏ như máu, yêu dị, tà mị.

Quanh thân mơ hồ vang lên tiếng chuông nhỏ leng keng, đây mới là chân thân của Giang Cảnh Hoài sau khi trở thành Quỷ Quân.

Nơi hắn đặt chân, sinh khí kiệt quệ.

Dưới mái hiên có một đóa cúc dại, ngày nào ta cũng dùng nước tưới cho nó. Giờ đây tay áo hắn sắp lướt qua cánh hoa, ta căng thẳng siết chặt nắm đấm.

Giang Cảnh Hoài đột nhiên dừng lại khi bước lên bậc thềm, ánh mắt liếc qua đóa cúc, vung tay tránh đi, có phần thương xót mà tha cho nó một mạng.

Trong phòng vẫn y nguyên như trước.

Chăn gối bị lật tung, tất lụa của ta vắt bên mép, lò sưởi sớm đã nguội lạnh.

Lần đầu đối mặt với Giang Cảnh Hoài sau khi thân phận thay đổi, ta không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Hắn đặt ta lên giường, đưa tay nâng cằm ta lên, như đang nhìn loài kiến hèn mọn, từ trên cao cúi xuống:

“Ngươi quên lời ta dặn rồi sao.”

Phải ngoan ngoãn ở yên, không được chạy lung tung.

“Thiếp xin lỗi…”

“Lần sau phải nghe lời.”

Ngón tay cái của hắn chậm rãi lướt qua môi ta, “Nghe rõ chưa?”

Ta không dám trái lời, gật đầu như giã tỏi.

Tiếng thét đau đớn vang lên từ ngoài cửa sổ khiến ta không khỏi run rẩy. 

Ta nhìn Giang Cảnh Hoài, nhớ tới cha già mẹ yếu, làng xóm từng đối tốt với ta — một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ta không có cơ hội thắng.

Chỉ một cái phất tay, hàng trăm sinh mạng đã thành mồi cho quỷ vật.

Còn ta — một phàm nhân yếu ớt không có sức g.i.ế.c gà — làm sao có thể đối đầu với Quỷ Quân?

Giang Cảnh Hoài cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt còn vương nước của ta, thấp giọng thì thầm:

“Trời đất vô tình, coi vạn vật như chó rơm. Ngươi làm nương tử ta, sớm muộn cũng sẽ quen thôi.”

Hắn vung tay, màn lụa rủ xuống hai bên, bao lấy ta và hắn bên trong.

Giang Cảnh Hoài nâng cổ tay ta lên, khẽ hôn một cái.

Tiếp đó là một trận đau nhói — hắn thực sự cắn rách cổ tay ta, đôi môi mỏng nhuộm lên màu đỏ thẫm yêu dị khiến người ta kinh hồn.

“Bách quỷ yến hội…”

“Ngươi đoán xem Quỷ Quân sẽ uống gì?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Giang Cảnh Hoài l.i.ế.m sạch m.á.u nơi môi, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Ta giật mình, sợ rằng hắn định rút cạn m.á.u ta hay sao?

Giang Cảnh Hoài cúi xuống, kề sát tai ta, khẽ cười:

“Hôm nay là sinh thần của ta, cũng là ngày giỗ của ta. Quỷ môn mở ra — là để đón nàng vào địa phủ. Máu tươi làm tế phẩm, đời đời kiếp kiếp, nàng đều là người của ta.”

Trái tim ta chìm xuống đáy vực. Trong vòng trăm dặm, không còn bóng người sống — chẳng lẽ từ nay về sau, ta sẽ phải sống trong cõi quỷ u ám, không một sinh linh?

Nếu cuối cùng vẫn phải chết… thì vì sao không liều một lần?

Cùng hắn — đồng quy vu tận.

“Phu quân à, A Ân từng chôn một vò xuân tửu dưới gốc cây. Đêm nay, nguyện cùng chàng đối ẩm.”

Giang Cảnh Hoài khẽ phất tay, một vò rượu màu nâu vương đầy bùn đất lập tức hiện lên trong tay.

Hắn cúi đầu, cắn lấy vành tai ta, như kẻ săn mồi khắc dấu lên con mồi.

Đây gọi là ‘Quỷ cắn tai’.

Tân nương được quỷ định là vợ, vành tai sẽ lưu lại dấu răng của quỷ phu quân.

Nếu là lệ quỷ lưu lại — trong vòng mấy dặm, trăm quỷ cũng chẳng dám xâm phạm.

Ta lấy hết can đảm, rút nút rượu ra — mùi rượu nồng nàn ập đến.

Dùng môi mình làm chén, chủ động dâng lên nụ hôn thơm nồng.

Nến đỏ lay động, xuân ý tràn đầy khắp phòng.

Một nhành hoa chu cẩn nơi góc tường, im lặng nở rộ.

Ánh mắt Giang Cảnh Hoài m.ô.n.g lung như phủ sương, đến ánh nhìn cũng dịu dàng đến mức khiến người động lòng.

Ta thở ra một hơi ấm áp bên tai hắn, dịu dàng nói:

“Đêm đã khuya rồi… nên nghỉ ngơi thôi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giang Cảnh Hoài say đến không còn tỉnh táo, cả người ngã vào đệm chăn, kéo ta đè lên n.g.ự.c mình, tay vẫn nắm chặt cổ tay ta:

“A Ân…”

Ta cụp mi mắt, môi nở một nụ cười khổ.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên thật của ta.

Nhưng con kiến trong mắt kẻ quyền lực, từ bao giờ từng có quyền được trân trọng?

Hắn đã g.i.ế.c cha mẹ, dân làng của ta —

Ta phải báo thù thay họ.

Ngón tay ta lặng lẽ luồn vào cổ áo hắn, để lộ bờ n.g.ự.c trắng như tuyết.

Bên dưới lớp da thịt kia — là trái tim ta đã khao khát bấy lâu.

“A Ân…”

Hắn lại gọi một tiếng, mắt vẫn nhắm nghiền. Hàng mi dài phủ xuống,

xoá tan sự lạnh lẽo, khiến hắn thoáng mang nét người.

Chỉ là…

Ta giơ cao lưỡi dao.

Tất cả chỉ là ảo giác —

Phập!

Lưỡi d.a.o rạch xuyên lớp da mịn màng, không gặp chút trở ngại nào, đ.â.m sâu vào bên trong.

Máu theo vết thương trào ra từng dòng, cuồn cuộn không dứt.

Ta ngồi ngây dại tại chỗ, kế tiếp là một nỗi hoảng loạn tột độ — vì bên dưới làn da ấy… lại hoàn toàn trống rỗng.

Trái tim của Giang Cảnh Hoài — đã biến mất.

Lúc này, hắn đã mở mắt, ánh nhìn dán chặt vào ta, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt.

“Ngươi rõ ràng ngoan ngoãn nhất, vì sao vẫn phản nghịch?”

Mắt hắn dần tối đi, sát khí cuồng bạo trào ra như sóng dữ.

Trong khoảnh khắc, trời đất đổi sắc, cuồng phong rít gào, xô bật cả cửa sổ.

Ta úp mặt xuống giường, sắc mặt trắng bệch, run rẩy hét lên:

“Yêu nghiệt vô sỉ, tác oai tác quái, hại dân hại đời, ta g.i.ế.c ngươi là thuận theo thiên đạo!”

Giang Cảnh Hoài im lặng hồi lâu, sau đó bật ra một tiếng cười khẽ, rồi như thể nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, hắn cười điên cuồng không dứt.

“Yêu nghiệt vô sỉ? Thiên đạo chính nghĩa? Ha ha ha…”

Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, như sắp xé toạc cả trời đêm.

Trong cơn gió lạnh rát da, hắn bất ngờ bóp chặt cổ ta, giọng nói lại nhẹ nhàng như thì thầm bên gối:

“Thế còn ngươi — ngươi tưởng mình là thứ gì?”

Ta giãy giụa trong vô vọng, lại bị hắn đè mạnh xuống, m.á.u từ n.g.ự.c hắn dính lên má ta, nở rộ thành từng đóa hoa máu.

Lần đầu tiên, ta thấy Giang Cảnh Hoài để lộ cảm xúc mãnh liệt đến thế.

Trong đáy mắt hắn cuồn cuộn lửa hận, nhưng khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, từng từ từng chữ rõ ràng truyền đến tai ta:

“Chính ngươi đã nói… muốn làm người phàm, cùng ta bắt đầu lại…”

“Giang Trĩ Ngư, ngươi lừa ta.”

Tách —

Một giọt m.á.u rơi vào kẽ môi ta, mùi tanh nồng lan khắp miệng.

Từ phương xa, một tia chớp xé trời bổ xuống, lưỡi d.a.o trong tay ta tan biến trong không khí.

Cùng lúc ấy, toàn thân ta như bị dây tơ siết chặt, xương cốt vặn vẹo, ta gào thét trong đau đớn tột cùng.

Đau.

Đau đến tận tủy.

Tựa như có ai đang xé toạc linh hồn ta, thân thể rơi vào lạnh lẽo đến cùng cực.

Tựa như… ta sớm đã không còn thuộc về nhân gian.

Sức của Giang Cảnh Hoài dần trở nên yếu ớt, ta mồ hôi đầm đìa, như rơi vào biển lửa và băng giá cùng lúc.

Ta cắn mạnh vào vai hắn, m.á.u tanh trào vào miệng, nồng đến nghẹt thở.

Ầm —

Đau đớn thấu xương, lần nữa ập tới.

Linh hồn như bị kéo lê, chặt đứt từng đoạn.

Thân thể chìm hẳn vào cõi lạnh, chẳng còn cảm nhận được hơi thở nhân thế.

Từ bốn phía vọng lại tiếng yêu quái rên rỉ, tiếng sấm nổ liên hồi vang lên như sắp xé rách bầu trời, như thể có thứ gì sắp bùng nổ, thoát ly khỏi gông xiềng.

Sương m.á.u bốc lên cuồn cuộn, lưỡi d.a.o đẫm m.á.u cuối cùng cũng hòa vào huyết cốt của ta…

Ta nằm dưới hắn, ngước nhìn gương mặt Giang Cảnh Hoài,  gương mặt mà dù chết, ta cũng không thể quên — rồi bỗng bật cười.

“Giang Cảnh Hoài, ngươi thật ngây thơ.”

”…Chỉ là thân xác phàm tục như ta, cũng khiến ngươi động tâm. Ngươi thua là đáng.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com