Giang Cảnh Hoài giận đến cực điểm, hung hăng siết lấy cổ ta, hận không thể xé xác ta ra thành trăm mảnh.
Ta đưa tay đ.â.m sâu vào vết m.á.u nơi n.g.ự.c hắn, cười khẩy rồi lục lọi từng chút một, nhìn gương mặt hắn càng lúc càng trắng bệch, ta hỏi:
“Ngươi giấu trái tim ở đâu rồi?”
Rõ ràng trong mắt hắn, ngọn lửa căm hận ngút trời sắp thiêu trụi cả linh hồn ta.
Đáng tiếc hắn đã trọng thương, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, chúng ta lập tức đổi vị trí.
Ta từ trên cao nhìn xuống, nâng cằm Giang Cảnh Hoài lên, giọng mỉa mai đầy trêu chọc:
“Quỷ quân đại nhân, bị người khống chế, cảm giác thế nào?”
Hôm đó, hắn phản bội ta — có lẽ cảm giác hả hê của hắn cũng giống như ta bây giờ.
Nghĩ vậy, tay ta càng thêm tàn nhẫn, chỉ mong xuyên thủng lồng n.g.ự.c hắn, moi t.i.m hắn ra.
Một trăm năm trước, đúng ngày đại hôn, hắn dìm ta xuống hồ, rồi thiêu sạch cả nhà họ Giang.
Bảy ngày sau, cả hai chúng ta đều hóa thành lệ quỷ.
Chỉ khác là, hắn gặp may, được thiên địa thương xót, trở thành Quỷ Quân thống lĩnh một phương u vực.
Còn ta chỉ có thể ẩn náu trong bóng tối, hóa thành Hồng Lệ Quỷ không thấy được ánh dương.
Một mạnh một yếu.
Hắn giăng thiên la địa võng, treo thưởng bắt ta.
Còn ta, chỉ hận không thể nghiền nát xương cốt hắn, hủy hồn phách hắn, khiến hắn vĩnh viễn tiêu tán.
Thiên đạo bất công.
Nếu là trước kia, ta — một Hồng Lệ Quỷ — căn bản chẳng làm gì nổi hắn, thậm chí còn không thể bước chân vào quỷ vực của hắn, đừng nói đến chuyện g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Cho đến khi chúng ta giày vò nhau suốt trăm năm, ta mới phát hiện:
Hắn muốn giữ thân thể phàm trần của ta bên cạnh, bắt ta mang thai hậu duệ cho hắn, để từ đó hóa thành bất tử chi thể — ba hồn bảy vía tiêu tán, không được đầu thai, vĩnh viễn chịu hắn tra tấn.
Hắn muốn ta phải nhận quả báo.
Thế nên, ta ngồi bên cầu, xa xa nhìn Giang Cảnh Hoài đứng cô độc như tiên nhân, đè nén thù hận trong lòng, dịu dàng nói:
“Giang Cảnh Hoài, ta mệt rồi. Nếu chàng vẫn cho rằng ta mắc nợ chàng, ta nguyện hóa làm phàm nhân, mặc chàng giày vò.”
Tên ngốc ấy lại tin thật.
Kỳ thực, làm gì có cô gái nhà nghèo A Ân ở trấn nhỏ nào, chỉ là ta giấu đi tham vọng, khoác lên lớp da non nớt ấy mà thôi.
Hắn chọn dựng căn nhà tranh ngoài quỷ vực, cưới ta làm vợ, chỉ mong ta sớm ngày mang thai cốt nhục của hắn.
Còn ta chỉ cần tìm đúng thời cơ, tung ra đòn chí mạng, là có thể dẫm lên cái mạng nửa sống nửa c.h.ế.t của Giang Cảnh Hoài, trở thành Quỷ Quân.
Hai hồn ma lang thang tham lam nơi đáy hồ, vừa hay trở thành quân cờ của ta, dẫn đường cho “A Ân”.
“Muốn g.i.ế.c ta sao?”
Ta nhẹ nhàng cắn vào cổ Giang Cảnh Hoài, cảm nhận mạch m.á.u dưới răng đang đập thình thịch, phải cố kìm lại ham muốn nuốt chửng hắn, rồi dùng xích khóa lấy cổ hắn, giật mạnh.
Hồng Lệ Quỷ tàn độc ở chỗ: một khi ra tay, linh hồn đối phương sẽ bị thiêu đốt trong lửa đỏ suốt ba ngày ba đêm, không dứt.
Thân thể Giang Cảnh Hoài đang suy yếu, vừa hay trở thành tù nhân dưới tay ta.
Xích vừa chạm da thịt, lập tức biến mất trong vô hình, trở thành xiềng xích ta dùng để âm thầm khống chế Giang Cảnh Hoài.
Ta cười tươi rói:
“Quỷ Quân nghênh đón tân nương, phải có đại trận lớn chứ? Mau để ta mở rộng tầm mắt một phen.”
Ra khỏi căn nhà tranh, bên ngoài đã đổi khác hoàn toàn.
Không xa, quỷ phủ từ đất trồi lên, ánh lửa vàng kim rực rỡ treo đầy khắp cung thành, như pháo hoa ngày lễ hội nhân gian, lộng lẫy mỹ lệ, thậm chí còn tráng lệ hơn cả cung điện trần thế.
Gió thổi qua, căn nhà tranh tan biến trong hư không.
Giang Cảnh Hoài đứng phía sau ta, vạn quỷ cúi đầu thần phục.
Đây mới chính là quỷ vực chân thật của Giang Cảnh Hoài.
Một dòng sông bạc treo lơ lửng trên bầu trời tăm tối, như một dải lụa trắng, lượn quanh cung thành rồi chảy về phương xa…
Âm mưu bày suốt nhiều năm, cuối cùng — ta sắp bước vào nơi đó rồi.
Khóe môi ta cong lên đầy hiểm độc, bất chợt giật mạnh sợi xích, khiến Giang Cảnh Hoài khom người xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay trước mặt trăm quỷ, ta hôn lên môi hắn.
Nhìn thì tưởng triền miên, nhưng thực chất — là sự sỉ nhục.
Gió mang theo tiếng xì xào, càng khiến ta cười vui vẻ hơn:
“Mượn thiên tử ra lệnh chư hầu, thì ra lại sướng thế này.”
Mặt Giang Cảnh Hoài vẫn trắng như ngọc, không một gợn sóng.
Phía trước là một đoàn rước dâu dài không thấy điểm cuối, từng con quỷ hình thù kỳ dị mặc hỷ phục đỏ, ngoẹo đầu nhìn ta và Giang Cảnh Hoài.
Giữa đoàn rước là một cỗ kiệu hoa đỏ rực gắn đầy vàng ngọc, chạm trổ tinh xảo.
Bốn tiểu quỷ khiêng kiệu đã là những kẻ giống người nhất trong đám.
Thật vất vả cho Giang Cảnh Hoài, dụng tâm đến thế, chỉ để khiến “A Ân” c.h.ế.t tâm mà gả vào quỷ vực.
Một tiểu quỷ không có mũi, run rẩy bước lên:
“Thỉnh Quỷ Quân lên ngựa, phu nhân lên kiệu.”
“Không cần,” ta nhếch môi,
“Ta muốn hắn đi theo ta.”
“Cái này…”
Xung quanh vang lên tiếng xì xào:
“Không hợp lễ nghi đâu nhỉ?”
Ta mỉm cười khẽ, thản nhiên ngồi vào kiệu hoa, để Giang Cảnh Hoài tự trả lời.
Xích sắt trong tay ta khẽ siết lại, liền nghe giọng hắn lạnh lùng vang lên:
“Chuẩn.”
Quỷ Quân nghênh đón tân nương, trăm quỷ dẹp đường, tiếng kèn đám cưới vang dội trời đất.
Ta mặc phượng quan hà y, vén màn kiệu lên, ngó sang bên, nhìn Giang Cảnh Hoài đang đi bộ bên cạnh.
“Chuyện năm xưa ngươi chưa làm xong, giờ ta làm thay rồi đấy — sao lại không vui?”
Hôm đó, ta khoác hỷ phục hân hoan chờ hắn đến đón dâu,
Kết quả đợi được lại là lệnh người bịt miệng bịt mũi ta, trói tay trói chân, buộc đá lớn ném ta xuống hồ.
Thế gian này có kẻ đáng chết, thì chính là Giang Cảnh Hoài.
Vịt Bay Lạc Bầy
Dù biến thành quỷ, ta cũng muốn hắn đời đời kiếp kiếp không được yên thân!
Đoàn rước dâu tiến thẳng vào cung thành, nơi ấy sáng rực như ban ngày.
Ta nhìn ra cửa sổ, thấy những đóa cúc dại vàng lơ lửng giữa không trung, bất giác thất thần.
“Mời phu nhân xuống kiệu.”
Giọng tiểu quỷ vang lên, kéo ta trở lại hiện thực.
Ta chấn chỉnh lại tinh thần, nhấc váy bước xuống đầy khí độ phong hoa.
Trăm quỷ dừng lại trước điện, nhìn nhau không biết có nên theo vào không.
Còn ta thì bình thản đẩy cửa phòng tân hôn, bước vào.
Nhưng khi nhìn rõ cảnh vật trước mắt —
Sát khí trong ta lập tức bùng nổ, gân m.á.u đỏ rực hiện lên nơi má.
Năm đó, ta cũng từng ngồi trên chiếc ghế con kia, mang đầy chờ mong, chờ Giang Cảnh Hoài xuất hiện.
Chiếc lược bạc khắc tên khuê danh của ta, lúc này đang được đặt ngay ngắn trước gương.
Nó như một lời nhắc nhở, nhắc ta đã từng ngu ngốc đến mức nào.
Cạch!
Cánh cửa đóng sầm lại.
Tức giận dâng trào trong lồng n.g.ự.c như bão tố.
Ta túm cổ Giang Cảnh Hoài, đẩy mạnh hắn vào cạnh cửa, hai mắt đỏ ngầu, gào lên một tiếng thê lương:
“Giang Cảnh Hoài! Lòng dạ ngươi độc ác đến thế sao?!”
Giang Cảnh Hoài ánh mắt nhạt màu nhìn ta, một lúc sau mới cong môi cười, giọng khàn đặc:
“Sinh thần của ta, ngươi lại m.ó.c t.i.m ta — ngươi không độc ác chắc?”
“Nếu ngươi đã không chịu làm người để cùng ta sống đời bên nhau, thì… chúng ta — đừng tha cho nhau nữa.”