Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hồi lâu bỗng vẫy tay một cái, một chiếc trâm phượng bằng vàng từ trên bàn trang điểm bay tới tay ta.
Đây là thứ Giang Cảnh Hoài đích thân làm riêng, để cưới ta.
Ta vật quy nguyên chủ, hung hăng ghim thẳng nó vào vết thương trước n.g.ự.c của hắn.
“Không có tim thì lấy cái này thay đi.”
Ta xoay xoay trâm, nhìn m.á.u trào ra như suối, lòng hận mới vơi đi đôi chút.
“Dù sao ngươi có hay không có tim… cũng chẳng khác gì.”
Vậy là, vết thương kia mỗi ngày sẽ rách toạc, rỉ m.á.u không ngừng, chẳng thể nào lành lại.
Giang Cảnh Hoài sẽ yếu đi suốt ba ngày, nhưng ta không muốn hắn c.h.ế.t quá dễ dàng,bnên liền túm cổ hắn đẩy xuống giường, ép sát vào đệm.
Vịt Bay Lạc Bầy
“Hãy nhớ lấy — kẻ hành hạ ngươi, chính là A Ân, cũng là Giang Trĩ Ngư.”
Ta cúi xuống, kề sát môi hắn, chỉ cách một sợi tơ tằm.
Giang Cảnh Hoài khẽ hé môi…
Ta liền ghì chặt cây trâm vàng, đ.â.m sâu thêm vào huyết nhục của hắn, thấy hắn khẽ rên một tiếng, ta bật cười châm chọc:
“Ra nông nỗi này rồi mà còn muốn hôn ta. Giang Cảnh Hoài, ngươi còn biết xấu hổ không?”
Nhìn vết thương nơi khóe môi hắn do ta cắn rách lại bắt đầu rỉ máu, ta liền phì cười thành tiếng.
Giang Cảnh Hoài nhìn ta một lúc, đột nhiên ngồi dậy, nghiến răng cắn mạnh lên môi ta, tay giữ chặt eo ta, ép sát vào lòng.
Đến mức chiếc trâm phượng kia bị đẩy sâu hơn nữa vào thịt.
Hắn thật sự quá tàn nhẫn, thà m.á.u thịt be bét, thương tích đầy mình, cũng không chịu buông tha con mồi vừa lọt vào tay.
Một trận “động phòng hoa chúc”, hai kẻ chúng ta đều đầy thương tích.
Đến cuối cùng, là Giang Cảnh Hoài ngã xuống trước. Hắn mặt trắng bệch, mắt khép hờ, nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy váy ta, không chịu buông.
Ta ngã khỏi giường, lau m.á.u nơi khóe môi, định bò đi, nhưng lại bị hắn kéo giữ lại.
Ta quay đầu, nghiến răng nói:
“Giang Cảnh Hoài, đừng ép ta bẻ gãy từng đốt xương ngón tay của ngươi.”
Hắn không động đậy, giống như đã chết.
Ta không cam lòng, giật mạnh sợi xích, chỉ thấy đầu hắn khẽ nghiêng đi một chút, nhưng vẫn không mở mắt.
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Máu từ cánh tay hắn rỉ xuống cổ tay, nhỏ xuống từng giọt trên nền váy đỏ của ta, nhuộm thêm một tầng diễm lệ nữa…
Ta chầm chậm tiến lại gần, đưa tay thăm mạch hắn.
Bỗng nhiên, Giang Cảnh Hoài mở mắt, nắm lấy tay ta kéo xuống giường, lật người một cái, lôi ta vào sâu trong màn trướng mềm mại.
Đồ cáo già!
Ta phẫn nộ thét lên, mái tóc đen bay tung giữa không trung,
Giang Cảnh Hoài vén ra, khóa chặt sau đầu ta.
Hắn như thể đã mất hết lý trí, muốn nuốt chửng ta vào bụng.
“Sinh con cho ta.”
Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp.
Một tên tù binh mà dám ra lệnh cho ta?
“Cút!”
“Chúng ta là oan lữ… nàng không trốn được đâu…”
Hắn bóp lấy nốt ruồi đỏ nơi tai trái ta, mạnh tay xoa nắn.
Người trong thiên hạ nếu vì yêu sinh hận mà hóa thành lệ quỷ, sẽ mang một loại kết nối vĩnh viễn chẳng thể cắt đứt — gọi là oan lữ.
Dục vọng cùng yêu hận sinh sôi, dây dưa không dứt, biến thành hai nốt ruồi nhỏ y hệt nhau trên vành tai.
Trong trướng đỏ, không ngừng truyền ra tiếng ta mắng chửi kiêu căng, rất nhanh liền bị nuốt chửng trong đêm dài tĩnh mịch.
Bên ngoài cửa sổ, dải Ngân Hà lặng lẽ trôi, nến đỏ cháy suốt đêm không tắt…
Quỷ vực mãi mãi sẽ không có bình minh.
Ta tỉnh dậy, bên ngoài vẫn là bầu trời mờ tối, trước cửa sổ là một chậu trà mi đỏ nở rộ.
Không biết đã mấy ngày trôi qua.
Giang Cảnh Hoài biến mất.
Tim ta chùng xuống, vội vàng xuống giường, tóc xõa chân trần đứng giữa căn phòng.
Ta lao ra ngoài, tóm lấy một tiểu quỷ đang đi ngang qua:
“Ta thành thân bao lâu rồi?”
Tiểu quỷ sợ đến rụng đầu, cái đầu lăn lóc đến chân ta, lắp ba lắp bắp nói:
“Ba… ba ngày trước ạ…”
Tức giận bốc lên, ta một cước đá bay cái đầu hắn, năm ngón tay khẽ siết trong không trung, xích sắt leng keng rung lên, mơ hồ cảm thấy một chút lực cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chớp mắt, ta xuất hiện trong một thư phòng rộng lớn.
Giang Cảnh Hoài ngồi ngay ngắn sau bàn, nơi cổ hắn ẩn hiện vết xích mờ mờ.
Ta không chút khách khí, thò tay vào vạt áo hắn sục soạt tìm kiếm —
Trâm phượng… mất rồi!
Tiểu quỷ đang bẩm báo phía dưới lập tức bịt mắt bỏ chạy, lăn lê bò toài trốn mất.
Công lao sắp thành lại đổ sông đổ bể, ta tức giận phát ra tiếng gào rú, há miệng định cắn thẳng vào cổ Giang Cảnh Hoài.
Giang Cảnh Hoài không thèm nhìn ta, chỉ một tay bóp lấy cằm ta, đẩy ra xa:
“Phu nhân, nàng nên học cách quản cho tốt tính khí của mình.”
“Giang Cảnh Hoài, ta g.i.ế.c ngươi!”
Giang Cảnh Hoài đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, thản nhiên nói:
“Ba ngày đã qua, nàng thua rồi.”
Nhưng ta không ngờ hắn lại thắng bằng thủ đoạn hèn hạ như vậy, giận đến phát điên, mắng lớn:
“Ngươi vô sỉ hèn hạ! Ta thật hối hận năm đó đã cứu cái mạng rẻ rúng của ngươi!”
Rắc.
Chiếc bút xương người trong tay Giang Cảnh Hoài bị hắn bẻ gãy.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, ngược lại dùng xích sắt kéo tay ta siết chặt, giọng nói lạnh như băng:
“Ta hèn hạ? Lúc nàng dùng A Ân để lừa ta, sao không tự soi lại mình? Nói ta độc ác — nàng còn độc ác hơn!”
“Ha ha ha, là ngươi rẻ tiền! Đã muốn hại ta, cần gì phải giả vờ si tình, thật khiến người ta buồn nôn!”
Ta phản bác không kém phần cay nghiệt.
Giang Cảnh Hoài trừng mắt nhìn ta hồi lâu, rồi đột ngột khôi phục vẻ bình tĩnh, chỉ bật cười khinh miệt:
“Giờ bị ta cưới rồi, nàng làm gì nổi ta?”
Bốp!
Một cái tát vang dội giáng xuống.
Giang Cảnh Hoài bị đánh lệch cả khuôn mặt.
Ta lạnh lùng nở nụ cười, toàn thân run lên vì tức, nói từng chữ:
“Không làm gì, chỉ thưởng cho một cái tát, chịu đi.”
Đã làm oan lữ đến nước này, ta cũng thấy đủ rồi.
Hôm nay dù là hắn g.i.ế.c ta, hay ta chọc hắn tức chết, thì cũng kết thúc cho rồi.
Nhưng Giang Cảnh Hoài không làm gì cả, hắn ném bút xương đi, bế ngang ta lên, xoay người bước vào sau bình phong.
“Ngươi muốn làm gì!”
“Thưởng chưa đủ, ta muốn nàng tự tay ‘thưởng’ cho ta!”
Nếu như trước đây, ta chỉ hận muốn lật tung nắp sọ hắn, thì giờ đây, ta muốn san phẳng luôn cả quỷ vực của hắn.
Kể từ hôm đó, sau lưng Giang Cảnh Hoài xuất hiện một lệ quỷ áo đỏ.
Ta mỗi khi tức giận, chẳng cần phân biệt nơi chốn, liền siết chặt xích sắt, nhìn sắc mặt hắn vì nghẹt thở mà dần trắng bệch, nghiến răng hỏi:
Khiến cho toàn bộ quỷ vực vừa thấy ta liền biến sắc, không ai hiểu nổi:
Chẳng lẽ Quỷ quân có sở thích bị hành hạ? Cưới về một thê tử suốt ngày muốn lấy mạng hắn.
Giang Cảnh Hoài không giải thích gì, vẫn cứ tự mình hành xử như cũ.
Cuối cùng, thuộc hạ của hắn không nhịn nổi nữa.
Lợi dụng lúc Giang Cảnh Hoài không có ở đó, bọn chúng dùng xích sắt Huyền Thiết khóa chặt ta lại, đem đến Thiên Hà.
Từ xa nhìn, Thiên Hà giống như một dải lụa trắng đẹp đẽ, nhưng đến gần mới thấy, dòng nước ào ạt, cái gọi là “trắng” kia, thực ra là núi chất từ xương người.
“Quỷ bị đẩy vào dòng sông này sẽ phải trải qua lại mọi nỗi thống khổ từng chịu ở nhân gian. Ngươi không tôn trọng Quỷ quân, đây là hình phạt dành cho ngươi.”
Một tên quỷ tướng mặt xanh nanh dài trừng mắt hung tợn:
“Đợi đến khi Quỷ quân tha cho ngươi, mới có tư cách được vớt lên.”
Khóe môi ta cong lên, lạnh lẽo:
“Được thôi, có bản lĩnh thì đẩy ta xuống đi…”
Tên quỷ tướng sững lại, rồi không chút do dự, xô mạnh ta xuống Thiên Hà.
Ta nắm chặt sợi xích, kéo mạnh một cái, cười vang:
“Hắn sẽ cùng ta xuống địa ngục… các ngươi sẽ không bao giờ gặp lại Giang Cảnh Hoài nữa, lũ ngu xuẩn…”
Nói xong, thân thể đã bị dòng sông xương trắng nuốt trọn.