7.
Ông nội của tôi vẫn luôn định cư ở Mỹ, quê của mẹ tôi lại ở Bắc Kinh, hai người bọn họ đều là con một, cho nên ở thành phố này tôi cũng không còn người thân nào cả.
Tôi lo lắng nắm tay, không được, tôi nhất định phải tìm được Liễu Thanh Thanh, tôi không thể để Liễu Thanh Thanh cứ như thế mà cướp mất cuộc đời của tôi được.
Tôi đập đầu một cái, thật là ngốc c.h.ế.t đi được, tôi còn có thể tìm Thẩm Bắc Thần!
Tôi và Thẩm Bắc Thần cùng ở một tiểu khu, từ nhỏ học cùng lớp.
Cũng coi như là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Từ khi hai người chúng tôi còn nhỏ, còn thường xuyên chơi trò bái thiên địa, bố mẹ của Thẩm Bắc Thần còn rất thích tôi.
Mẹ của cậu ấy thường xuyên nửa đùa nửa thật mà nói với mẹ tôi, đính hôn cho hai đứa nhỏ.
Tôi đứng lên lau nước mắt, vội vàng chạy tới nhà của Thẩm Bắc Thần.
Nhà của Thẩm Bắc Thần cửa lớn rộng mở, mấy người hầu đang bận rộn trong nhà, khi nhìn thấy tôi, bọn họ rõ ràng là rất kinh ngạc.
“Bạn học này, cháu tìm ai?”
Một người phụ nữ trung niên đang lau ghế sofa đi tới, trong tay vẫn còn cầm một cái khăn lông.
“Cháu… cháu đi tìm Thẩm Bắc Thần.”
Sau khi nói xong tôi lại cảm thấy bản thân mình thật là ngốc.
Thẩm Bắc Thần lúc này có lẽ vẫn đang đi học ở trường, vì sao ta lại chạy tới nhà cậu ấy để tìm nhỉ.
“Bắc Thần thiếu gia đã chuyển trường sang Mỹ từ tuần trước, cháu là bạn học của cậu ấy ư?”
Trời đất quay cuồng, tôi ngã ngồi xuống đất, Thẩm Bắc Thần cũng đi Mỹ sao?
“Này, bạn học này, cháu không sao chứ?”
8.
Tôi mơ màng hồ đồ ra ngoài cửa lớn nhà họ Thẩm, còn lại một tia hy vọng cuối cùng khi gọi điện cho Thẩm Bắc Thần.
“A lô, ai đó?”
“Thẩm Bắc Thần! Là mình! Mình là Trần Nghiên Hạ đây!”
Tôi kích động đến nữa thiếu một chút nữa đã nhảy lên, Thẩm Bắc Thần là người bạn tốt nhất của tôi, nhất định cậu ấy sẽ nhận ra tôi!
“Liễu Thanh Thanh à?”
Tuy Liễu Thanh Thanh vừa béo vừa đen, nhưng giọng nói rất dễ nghe.
Giọng nói của cô ấy vừa trong trẻo lại vừa nhẹ nhàng, giống như dòng suối chảy róc rách trên núi tháng sáu, lại giống như chuông gió rung động leng keng giữa khe núi.
“Hiện tại mình là Liễu Thanh Thanh, nhưng thật sự thì mình là Trần Nghiên Hạ, mình cùng với Liễu Thanh Thanh trao đổi linh hồn với nhau, giống như trên phim truyền hình ấy, thật đó, mình…”
“Liễu Thanh Thanh,” Thẩm Bắc Thần thở dài chặn lời tôi, “Mình biết cuộc sống của cậu không vui vẻ lắm, nhưng cậu giống như bị bệnh rồi, cần phải chữa đi!”
“Hạ Hạ đã nói cho mình biết cậu thường xuyên ảo tưởng bản thân mình là cậu ấy, khát vọng cậu có thể được sống cuộc sống của cậu ấy.”
“Đây cũng là nguyên nhân mà cậu ấy thay đổi ý định, tự nguyện tới nước Mỹ du học với mình.”
Mình không biết vì sao cậu biết số điện thoại của mình, mình sẽ đổi. Hy vọng sau này cậu đừng đi quấy rầy Hạ Hạ nữa, bảo trọng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tam-hon-ruc-ro-lyif/chuong-3.html.]
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Tút tút tút…”
Điện thoại của tôi bị cúp, tôi ngơ ngác mà đứng ở dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy một dòng điện chảy từ trái tim xuống chân, một nửa cơ thể của tôi giống như đã tê liệt.”
Lúc mới phát hiện ra bị trao đổi linh hồn, tôi muốn nói với cha mẹ đầu tiên, nhưng Liễu Thanh Thanh ngăn tôi lại.
Cô ấy nói cha mẹ nhất định là nghĩ rằng chúng tôi đang nói linh tinh, chúng tôi nên tự nghĩ cách để đổi lại.
Cô ấy hỏi tôi có muốn thử sống cuộc sống của người khác một chút không..
Cô ấy nói chuyện này rất kích thích, chúng tôi nên coi nó như bí mật của bản thân.
Cô ấy nói cô ấy có cách đổi lại, chúng tôi rất nhanh có thể đổi lại được.
Tôi thật dại khờ!
Từ giờ trở đi, tôi chỉ có thể là Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Than gia cảnh nghèo khó, thành tích bình thường, cân nặng rất lớn, quái gở yên tĩnh, sống như một u linh.
9.
Tôi đội ánh mặt trời đi trên đường, tuy mặc thể thao mỏng, nhưng phần đùi đã bị ma sát gây thương tổn.
Thân thể này quá béo, khi đi đường thì đùi cọ sát lẫn nhau, khó trách Liễu Thanh Thanh đi đường rất ít, lúc đi học thường ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.
Trên người rất đau, nhưng tôi vẫn cứ tự ngược đãi bản thân mà đi trên đường, mồ hôi rơi xuống như mưa.
Tôi không nên dễ tin Liễu Thanh Thanh như thế, cho cô ấy biết toàn bộ bí mật của mình.
Hiện giờ hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, tôi cần phải suy nghĩ cẩn thận về cuộc sống sau này.
Cho dù là ở trong bùn, tôi cũng cần phải nở được một bông hoa xinh đẹp nhất.
Khi về đến cửa trường học đã là giữa trưa.
Quần áo của tôi cứ ướt lại khô, khô lại ướt, toả ra một mùi mồ hôi rất khó ngửi.
Hiện tại là đúng giờ ăn trưa, trong phòng học chỉ có vài người ngồi đó, hầu hết đều đến phòng ăn để ăn trưa.
Khi Lục Tu Tề nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên: “Cậu đi đâu thế? Lúc tan học tớ đi đến phòng y tế tìm cậu mà không thấy.”
Tôi cầm lấy cốc nước ừng ực ừng ực mà uống hết nửa bình.
“Tớ về nhà một chuyến.”
“Cậu đã xảy ra chuyện gì thế? Sắc mặt kém như vậy?”
Bởi vì chuyện cơm sáng dạo này, Lục Tu Tề đã rất quen thuộc với tôi.
Cậu ấy thu hồi thần sắc cà lơ phất phơ, lo lắng nhìn tôi.
Tôi lấy sách giáo khoa ra từ trong ngăn kéo đặt lên bàn, cười khổ với cậu ấy.
“Không có gì, chỉ là phát hiện ra tới rất ngốc!”
“Thật kỳ lạ!”
Lục Tu Tề sờ sờ gáy, xoay người sang chỗ khác không thèm để ý tới tôi nữa.