10.
Khoảng năm giờ sáng, mới tờ mờ sáng, tôi đã dậy.
Trong căn nhà không lớn lắm chỉ còn lại một mình tôi.
Bố mẹ của Liễu Thanh Thanh mở một cửa hàng ăn sáng rất nhỏ, mỗi ngày họ đều dậy lúc hai ba giờ sáng để làm việc, bốn giờ đã ra ngoài quán.
Tôi rửa mặt, đổi quần áo, đẩy cửa phòng, bắt đầu đi bộ dọc theo đường cái.
Thân thể này quá béo, căn bản không thể chạy nổi, chỉ đi bộ cũng khiến tôi giống như mất một nửa cái mạng này.
Vừa thở hổn hển vừa đi bộ trong nửa giờ, tôi lại trở về nhà bắt đầu tập vận động mạnh.
Nói là vận động mạnh, thật ra chỉ là nhấc chân cao, nhấc cánh tay, sau đó tập luyện ở cầu thang một chút.
Thân thể của Liễu Thanh Thanh quá yếu, chỉ hơi cử động cánh tay một chút cơ bắp đã phát run, càng không thể hít đất được.
Nghiêm túc tập luyện trong nửa giờ, quần áo của tôi đều bị mồ hôi ướt súng, màu xám nhạt biến thành màu xám đậm.
Nhìn lên đồng hồ đã là sáu giờ sáng, tôi trở lại phòng tắm, tắm rửa một lần, thay quần áo, đeo cắp sách lên chuẩn bị đi xe buýt đến trường học.
Trong hộp giữ nhiệt là cơm sáng mà mẹ của liễu Thanh Thanh đã chuẩn bị, trên bàn còn có ba mươi đồng tiền tiêu vặt.
Một bát canh trứng, năm cái bánh bao thịt, hai hộp sữa bò.
Cha mẹ của Liễu Thanh Thanh rất chiều chuộng cô ấy, mỗi buổi sáng cho dù mệt cũng đều chuẩn bị cơm cho cô ấy từ sớm.
Cuối tuần sẽ đi chợ bán thức ăn mua thịt bò và tôm để bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy.
Thật ra cô ấy cũng có hạnh phúc thuộc về mình.
Tôi cùng với cha mẹ có rất ít thời gian ăn cơm với nhau, tôi lại càng chưa từng được ăn cơm do cha mẹ tôi làm.
Tôi cất cơm sáng vào cặp sách, nghĩ một chút, lại chạy vào vườn hái được hai quả dưa leo cùng với mấy quả cà chua đỏ tươi.
Mẹ Liễu rất chăm chỉ, sân vườn luôn luôn sạch sẽ, bà ấy còn làm một cái vườn rau nhỏ ở phía nam khu nhà, rau dưa hàng ngày ăn đều là hái ở vườn nhà.
11.
Đi vào phòng học, tôi theo thường lệ móc từ trong cặp sách ra bữa sáng, đưa cho Lục Tu Tề.
Cậu ấy ngay từ đầu kháng cự, đến bây giờ lại thản nhiên mà nhận lấy, lấy xong thì nghiêm túc mà nói với tôi:
“Anh đây nhận ân tình này của cậu, về sau có ai bắt nạt thì báo tên của anh đây!”
“Không cần, không ai có thể bắt nạt tớ!”
Tôi mở sách vở, chú tâm đến bài tập.
Liễu Thanh Thanh thường nói với tôi, con đường nào cũng tới Rome, mà tôi sinh ra ở Rome.
Cô ấy nói rất hâm mộ tôi, hâm mộ muốn chết.
Cô ấy nói tôi biết đàn dương cầm, biết múa ba lê, nói tiếng Anh giống như người nước ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-hon-ruc-ro-lyif/chuong-4.html.]
Tôi mặc quần áo đẹp, ở biệt thự xa hoa, sống một cuộc sống của công chúa trong truyền thuyết.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nhưng cô ấy không biết, mỗi ngày công chúa đều thức dậy từ năm giờ sáng để học tập, cuối tuần hay kỳ nghỉ đông nghỉ hè, những người khác đều chơi bời, mà tôi không phải luyện múa thì luyện đàn.
Cuộc đời của tôi, ngoài học tập cũng chỉ có học tập.
Cha mẹ tôi thờ phụng giáo dục tinh anh, bọn họ tin tưởng vào thiên phú, nhưng lại càng tin vào mồ hôi.
Khi còn nhỏ, chỉ có khi tôi liều mạng nỗ lực,đạt được các loại cúp thi đấu, cha mẹ mới cười với tôi, mới có thể thưởng cho tôi một bữa cơm đoàn viên.
Sự nổ lực của tâm hồn, sẽ không bị bất cứ một thân thể nào trói buộc.
12.
Lục Tu Tề bắt đầu liên tục nhìn tôi, cũng không ngừng có ý định tìm tôi để nói chuyện phiếm.
“Liễu Thanh Thanh, vì sao cậu giống như là đổi thành người khác thế?”
“Đi học cũng không im lặng nữa, tư thế nghiêm túc này giống như là muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại ấy, thật đáng sợ!”
Tôi đáp lại còn là một vẻ xem thường.
Chỉ còn hai tháng nữa là thi cuối kỳ, trung học Giang Nam là trường trung học phổ thông tư lập tốt nhất thành phố, muốn cạnh tranh với các trường trung học công lập số suất học lên, tiền học bổng rất cao.
Trường học có một phần thưởng dành cho người tiến bộ nhất, mỗi lần thi cuối kỳ, học sinh tiến bộ nhất trong toàn khối, chẳng những được miễn toàn bộ học phí những năm tiếp theo, còn có thể đạt được tiền thưởng hai vạn tệ.
Thật ra tiền thưởng cũng chỉ là tiện tay, tôi chủ yếu là muốn được miễn học phí.
Biểu tỉ cùng tuổi của Liễu Thanh Thanh vào trường trung học công lập tốt nhất thành phố, cô ấy cảm thấy mình không thể chịu thua, ở nhà làm ầm ĩ muốn c.h.ế.t muốn sống nhất định phải vào trường trung học Giang Nam.
Cũng thật là bất ngờ, cha Liễu có một người bạn làm ở phòng giáo vụ của trung học Giang Nam, người này thiếu cha Liễu một ân tình, cho nên Liễu Thanh Thanh mới có cơ hội tiến vào trường trung học này.
Chỉ là trường trung học Giang Nam học phí rất cao, học phí một năm gần như tiêu hết tiền kiếm được hàng năm của nhà họ Liễu.
Cha mẹ Liễu thắt lưng buộc bụng, tiêu toàn bộ tiền mình kiếm được lên người Liễu Thanh Thanh.
Tôi không phải là Liễu Thanh Thanh, không có cách nào yên tâm thoải mái mà hưởng thụ những thứ mà bọn họ phải trả giá.
“Lấy bài thi hôm qua ra, ai quên mang bài thi, quy định cũ, nâng ghế đứng ở cuối lớp đi!’
Thầy giáo dạy toán đi vào lớp học đẩy đẩy mắt kính, lạnh như băng mà nhìn chăm chú vào chúng tôi, cũng cắt ngang câu hỏi của Lục Tu Tề.
Bởi vì phương pháp dạy học nghiêm khắc cùng với khuôn mặt ngăm đen, chúng tôi đều gọi thầy ấy là “Hắc Diện Diêm La”
Bài thi hôm qua rất khó, tôi làm xong thì cũng gần rạng sáng.
Vì mẹ của Liễu Thanh Thanh còn cố ý hâm nóng sữa bò cho tôi, vừa xem tôi làm bài tập, vừa đau lòng mà lau nước mắt.
Tôi tìm trong cặp sách mà không thấy.
Tôi lại bình tĩnh tìm một lần nữa, vẫn không có.
Phải làm sao đây?
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của tôi, Lục Tu Tề nhướng mày: “Tam Lang liều mạng, không phải là không làm bài đấy chứ?”
Tôi cười khổ nhìn cậu ấy: “Tớ làm rồi, nhưng quên không mang theo!”