Tam Sinh Hữu Hạnh

Chương 10



Trong đầu ta, câu nói kia cứ lặp đi lặp lại.

Hầu gia đã thích An Bình Tướng quân bao nhiêu năm nay…

Bao nhiêu năm nay…

Bao nhiêu năm…

Từ khi nào?

Tại sao ta chưa bao giờ biết?!

Lục Đình Sinh đã g.i.ế.c cả nhà Thành Vương.

Khi trời vừa hửng sáng, hắn thống lĩnh mấy chục vạn đại quân rời khỏi kinh thành.

Đội quân uy thế ngút trời, từng hàng giáp đen lấp đầy con đường dẫn về phương Nam.

Ta hỏi phó tướng:

“Hắn lại định đi đâu nữa?”

Phó tướng đáp:

“Đi g.i.ế.c quân địch, báo thù cho cố nhân.”

Ta lặng lẽ nhìn theo đoàn quân hùng hậu rời đi.

Dẫn đầu vẫn là bóng dáng nổi bật nhất—Lục Đình Sinh khoác giáp đen, cưỡi ngựa đi trước.

Lần này, ta không né tránh nữa, mà thực sự dành chút thời gian để quan sát hắn.

Hắn và Lục Đình Sinh trong ký ức của ta—kẻ từng ngoan ngoãn, nhẫn nhịn đi theo sau ta, hoàn toàn khác nhau.

Nhưng đồng thời, hắn lại giống hệt với người mà ta vẫn luôn quen thuộc.

Vẫn ngoan cố như thế.

Vẫn chỉ có “Chu Hoan Nhan” trong mắt hắn.

Có lẽ là vì gió cát trên cao quá mạnh, ta vô tình bị mờ mắt một chút.

Bóng dáng phía trước càng lúc càng xa, ta không nhìn rõ nữa, bèn xoay người xuống núi.

“Đi thôi.”

Ta nói:

“Ngươi không cần đưa bọn ta về Long Hổ trại nữa, ngươi đi theo bọn họ đi.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trước khi đi, Phó tướng nhìn ta thật sâu, chậm rãi nói:

“Nếu bọn ta có thể trở về, bất luận là sống hay chết… mong cô nương có thể đến đón Hầu gia một đoạn đường.”

Ta gật đầu, khẽ cười:

“Được.”

Phó tướng dường như thở phào nhẹ nhõm, xoay người lên ngựa, hướng về phương Nam, phi nhanh rời đi.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Lục Đình Sinh rời khỏi kinh thành.

Trong khoảng thời gian ấy, Hoàng đế liên tục hạ chỉ truyền đến biên cương, ra lệnh cho hắn lập tức ngừng chiến, quay về kinh nhận tội.

Nhưng Lục Đình Sinh thì sao?

Hắn trực tiếp xé nát thánh chỉ, dùng một câu “Tướng ngoài biên cương, quân lệnh không thể ràng buộc”, còn lấy lý do “làm rối loạn lòng quân” để xử trảm thái giám đến tuyên chỉ.

Lúc này, giữa hắn và triều đình đã hoàn toàn trở mặt.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, ngày ngày lo sợ bất an, chỉ e một hôm nào đó, Lục Đình Sinh sẽ dẫn quân quay về kinh thành, lặp lại những gì từng xảy ra với Thành Vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giống hệt năm đó, khi hắn e sợ ta.

Nhưng Lục Đình Sinh không hề có ý định tạo phản.

Hắn chỉ muốn báo thù.

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, hắn đã công phá mười chín tòa thành của quân địch.

Hắn càng lập nhiều chiến công, Hoàng đế càng bất an.

Mãi đến bây giờ, ta mới thực sự hiểu rõ—

Năm đó, ta bị cô lập không có viện binh, không chỉ do một mình Thành Vương gây ra.

Hoàng đế cũng đã ngầm cho phép chuyện đó.

Ha… lòng dạ đế vương bạc bẽo, trên đời này chẳng có kẻ nào vô tình hơn kẻ làm vua.

Lục Đình Sinh đã dám dẫn quân rời khỏi kinh thành, ắt hẳn sớm đã đoán được rằng mình sẽ không nhận được bất kỳ viện binh nào nữa.

Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện trở về.

Ta từ biệt phụ mẫu, giao Khương Cảnh Nhan lại cho họ chăm sóc.

Sau đó, ta quỳ xuống lạy hai cái dưới chân núi Long Hổ, rồi vác túi hành lý lên lưng, dẫn theo mấy trăm huynh đệ trong trại nhập ngũ.

Ta muốn giống như kiếp trước, từng bước từng bước leo lên.

Ta phải nhanh chóng gây dựng đội quân của riêng mình—một đội quân chỉ nghe lệnh ta.

Kiếp này, mọi chuyện không phải dễ dàng hơn sao?

Trước khi gia nhập quân đội, ta đến Bách Hiểu Lâu, nơi được giang hồ ca tụng là biết mọi chuyện trong thiên hạ.

Ta ngồi trước mặt Bách Hiểu Sinh, móc thứ trong tay áo ra, đặt lên bàn:

“Phiền tiên sinh xem giúp, đây là loại dược gì?”

Trên bàn, lặng lẽ nằm đó chính là viên thuốc mà ta đã lén giữ lại khi cho Lục Đình Sinh uống.

Bách Hiểu Sinh chỉ liếc mắt một cái, đã thản nhiên đáp:

“Là thuốc khống chế độc tính của Bách Nhật Hồng.”

Bách Nhật Hồng—một trong những loại độc dược khủng khiếp nhất thế gian.

Khi độc phát tác, cảm giác chẳng khác nào bị lột da róc xương, đau đớn đến mức sống không bằng chết.

Hơn nữa… không có giải dược.

Bách Hiểu Sinh nhìn ta một chút, hỏi:

“Ngươi có quan hệ gì với Lục Đình Sinh?”

Ta sững lại: “Sao vậy?”

Hắn nói:

“Bách Nhật Hồng vốn chỉ có ở Bắc Địch. Người lần trước đến hỏi ta về loại độc này… chính là Lục Đình Sinh.”

“Mà viên thuốc này, cũng là ta đưa cho hắn.”

Ta sững sờ nhìn viên thuốc đỏ thẫm trên bàn, tâm trí như bị cuốn về quá khứ xa xăm.

Trong cơn mơ hồ, ta lại nhìn thấy mật thất tối đen, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn, nghe hắn khàn giọng nói với ta rằng—hắn chưa từng phản bội Chu Hoan Nhan, có c.h.ế.t cũng không phản bội.

Khi ta mở miệng lần nữa, giọng nói vậy mà có chút run rẩy:

“Hắn bị trúng độc như thế nào?”

Bách Hiểu Sinh nặng nề thở dài:

“Năm đó, trong trận chiến ở Ải Vu Hiệp, Lục Đình Sinh không may bị bắt, quân địch đã ép hắn uống Bách Nhật Hồng.”