Tam Sinh Hữu Hạnh
Ta lạnh lùng cắt ngang lời hắn:
“Tất cả những người năm đó đều đã chết, bây giờ ngươi nói gì cũng chẳng ai có thể kiểm chứng.”
Lục Đình Sinh im lặng, ánh mắt dừng trên linh vị trước mặt.
Hắn trầm giọng nói:
“Ngươi có biết không? Quân địch có một gia tộc, chuyên về thuật dịch dung.”
“Những chiếc mặt nạ da người mà họ chế tạo, dù là thân nhân cận kề nhất cũng khó lòng phân biệt thật giả.”
Toàn thân ta chấn động.
Trong đầu bỗng chốc hiện lên hình ảnh nữ thích khách bị g.i.ế.c trong đại sảnh khi nãy.
Một cơn lạnh lẽo xộc thẳng từ sống lưng lên đỉnh đầu.
Nếu những gì Lục Đình Sinh nói là thật…
Nếu đúng là có loại mặt nạ thần kỳ như thế…
Vậy thì chuyện năm đó sẽ có một cách giải thích hoàn toàn khác!
Kẻ đã dẫn quân địch vây g.i.ế.c chúng ta không phải Lục Đình Sinh.
Mà là một kẻ khác, mang gương mặt của hắn!
Chuyện hắn không có vết thương trên n.g.ự.c cũng đã có thể lý giải rồi.
Một cơn choáng váng ập tới, đầu óc ta quay cuồng, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn.
Lục Đình Sinh nhanh chóng đưa tay đỡ lấy ta, giọng nói có chút trầm đục:
“Ta sẽ cho người đưa các ngươi rời đi.”
Ta nhìn làn khói nhàn nhạt bay lên từ án thư, trong đầu còn chưa kịp phản ứng…
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đã hoàn toàn ngất đi.
Khi ta tỉnh lại, đã ở trên một chiếc xe ngựa rời khỏi thành.
Khương Cảnh Nhan nằm bên cạnh, ngủ đến trời long đất lở cũng không biết, rõ ràng cũng bị nghĩa phụ hắn đánh ngất mang đi.
Ta vén rèm xe lên, vị Phó tướng đang đánh xe phía trước quay đầu nhìn ta.
Ta thản nhiên nói:
“Dừng xe một chút.”
Hắn do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý ta.
Lúc này, chúng ta đã ra tới ngoại ô, cổng thành đã sớm đóng chặt.
Ta leo lên một ngọn đồi cao gần đó, hướng mắt nhìn về phía kinh thành.
Kinh thành hôm nay hoàn toàn khác hẳn với sự yên bình thường ngày.
Khắp nơi vang lên tiếng hò hét, tiếng binh khí va chạm, ánh lửa rực trời.
Ta chậc lưỡi:
“Lại có kẻ tạo phản à?”
Phó tướng hờ hững đáp:
“Hầu gia mang binh bao vây phù Thành Vương.”
Ta lập tức hiểu ra:
“Cũng phải thôi. Một tân nương vừa vén khăn đã biến thành thích khách, đương nhiên phải tới đòi lại công bằng.”
Nhưng Phó tướng lại lắc đầu, nói một câu khiến ta sửng sốt.
“Không phải đòi công bằng, mà là… diệt môn*.”
(*)Diệt môn (灭门) có nghĩa là tiêu diệt toàn bộ một gia tộc, g.i.ế.c sạch cả nhà không chừa một ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta giật mình quay đầu nhìn hắn.
Hai chữ “diệt môn” được hắn nói ra quá nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một chuyện vô cùng hiển nhiên.
Sao người dưới trướng Lục Đình Sinh ai nấy đều điên cuồng như vậy?!
Ta nhíu mày hỏi:
“Lẽ nào… thích khách kia là do Thành Vương sai tới?”
Phó tướng nhìn ta một cái, giọng điệu thản nhiên:
“Không, mà là do Hầu gia tự mình dẫn dụ tới.”
“Thích khách chỉ là cái cớ. Người mà hầu gia thực sự muốn đối phó… là Thành Vương.”
Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp:
“Năm đó, trong trận chiến ở Ải Vu Hiệp, viện quân mãi không đến… chính là do Thành Vương ngấm ngầm giở trò.”
Ta sững người.
Những lời này, vừa hợp tình hợp lý, lại vừa hoàn toàn ngoài dự liệu của ta.
Ta và Thành Vương xưa nay vốn có chút khúc mắc.
Dù sao thì tên công tử ăn chơi bị Lục Đình Sinh đánh gãy chân năm đó, chính là con trai độc nhất của hắn.
Sau khi bị gãy chân, năm kế tiếp hắn c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong một kỹ viện.
Thành Vương từ đó ôm hận trong lòng, đem mọi chuyện đổ hết lên đầu ta.
Nhưng ta không ngờ, hắn lại có gan ngáng đường ta trên chiến trường, thậm chí chơi một nước cờ trí mạng đến vậy.
Hắn trực tiếp lấy mạng ta.
Phó tướng đứng trước mặt ta, ánh mắt chần chừ, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Ta nhíu mày: “Có gì thì nói thẳng.”
Hắn là người thẳng tính, lập tức buột miệng:
“Cô nương… có phải là con riêng của An Bình Tướng quân Chu Hoan Nhan không?”
Ta rùng mình: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hắn đáp:
“Cô nương và nàng ấy, khuôn mặt cứ như đúc từ một khuôn vậy.”
Ta còn đang suy nghĩ xem nên lấy lý do gì để bác bỏ, thì Phó tướng đã bồi thêm một câu khiến ta c.h.ế.t lặng:
“Hơn nữa, từ khi cô nương xuất hiện, Hầu gia càng lúc càng hay thất thần.”
Cái lý do quái quỷ gì thế này?!
Ta cảm thấy buồn cười, khoé môi còn chưa kịp nhếch lên, lại bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho hoàn toàn đông cứng.
“Hầu gia đã thích An Bình Tướng quân bao nhiêu năm nay, nay đột nhiên phát hiện nàng ấy có một nữ nhi ở bên ngoài, tất nhiên sẽ đau lòng.”
“…”
Ai?!
Ai thích ai?!
Ta sững sờ, không kịp suy nghĩ, chỉ theo phản xạ chỉ tay vào Phó tướng:
“Ngươi…ngươi có thể ăn bậy, nhưng không thể nói năng bừa bãi như vậy!!!”
Phó tướng thở dài, vẻ mặt nghiêm túc:
“Hầu gia nghĩ gì, chúng ta là những người theo ngài ấy bao năm, sao có thể không biết?”
“Nếu không có lửa, thì làm sao có khói?”
Ta như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ.