Tan Làm Đừng Về Nhà Với Bác Sĩ Chung

Chương 64



Vĩ Thanh

Vài năm sau.

Các bác sĩ nội trú luân phiên thay đổi, khoa Cấp cứu vẫn luôn bận rộn ngày qua ngày.

Buổi họp giao ban kết thúc, sau khi bị Bác sĩ Thời "mắng" một trận, các bác sĩ nội trú tranh thủ lúc rảnh rỗi liền chạy ra góc tường than thở.

"Bác sĩ Thời đáng sợ quá, em nín thở luôn á."

"Anh ấy đã tan ca rồi mà vẫn bon chen họp, chịu thật."

"Tiểu ma vương của khoa Cấp cứu danh bất hư truyền."

"Lơ là một chút thôi là toi mạng với anh ấy."

"Gặp anh ấy đúng là xui xẻo, cứ thế này em thà về quê trồng rau còn hơn."

"Nghĩ theo hướng tích cực đi, Bác sĩ Thời giỏi mà, theo anh ấy học được nhiều thứ lắm."

"Mạng còn không có, học cái gì?"

"Trong ba vị "đại ma vương" anh ấy là trẻ nhất mà, sao không thông cảm chút nào hết, cứng nhắc như đá vậy."

"Thế giới của ác quỷ chúng ta không hiểu được."

"Khoa Cấp cứu đúng là chó nó còn chê."

Một người khác chen vào, "Này này, các cậu nghe chuyện này chưa, ba vị "đại ma vương" hiện tại của bệnh viện tỉnh là phiên bản 2.0 đấy."

"Ba con quỷ này còn có tiền bối nữa hả?"

"Nghe nói là khi Bác sĩ Thời lên thay, Bác sĩ Lương và Bác sĩ Từ vẫn là 1.0."

Những người khác tò mò, "Trước đây là ai vậy?"

"Hình như là thầy hướng dẫn trước đây của Bác sĩ Thời, không còn ở bệnh viện tỉnh nữa. Chị họ tôi kể, cũng ghê gớm lắm, tên là Chung Nghiêm."

Một người khác cười gượng, "Gặp phải học trò kiểu Bác sĩ Thời, Bác sĩ Chung chắc cũng nhàn nhỉ."

Người nói chuyện lắc đầu, "Chị tôi nói, Bác sĩ Thời hồi đó không như vậy đâu, anh ấy có biệt danh là Tiểu Ngốc."

"Ngốc?" Mọi người đồng thanh, "Anh ấy mà ngốc?"

Anh ấy nghiêm túc không chút sơ hở cơ mà!

"Bị bóc lột đấy." Bác sĩ nội trú tiếp tục nói: "Chị tôi còn nói, Bác sĩ Thời ngày đó cũng khổ lắm, tăng ca thức đêm bị phạt là chuyện cơm bữa, 24/7 phải túc trực."

"Trời ạ, giết người à!"

"May mà Bác sĩ Chung này không còn ở đây nữa."

"Hơi thương Bác sĩ Thời."

"Thật hay giả vậy? Thảm quá."

"Chị tôi học cùng lớp với Bác sĩ Thời, tin chính xác nhé."

"Vậy nên Bác sĩ Thời bây giờ mới trả thù à? Hành hạ chúng ta? Thế chúng ta đắc tội ai chứ."

Bác sĩ nội trú hạ giọng, "Chưa hết đâu, còn chuyện động trời hơn nữa kìa."

"Gì vậy?" Mắt mọi người tròn xoe.

"Các cậu đã thấy xe Bác sĩ Thời lái chưa?"

Một người khác giành nói: "Tôi thấy rồi, thấy rồi, McLaren P1, màu vàng cực chất, chiếc đó toàn cầu chỉ có 375 chiếc, hơn mười một triệu tệ đó."

"Bao nhiêu? Cậu nói bao nhiêu cơ?!"

"Nhà Bác sĩ Thời giàu vậy sao?"

"Anh ấy đi làm cho vui thôi à?"

"Nghe nói là bố Bác sĩ Thời giàu, xe cũng là bố anh ấy tặng. Hai bố con tình cảm rất tốt, bố anh ấy chiều lắm, thường xuyên đưa đón anh ấy đi làm."

"Lái xe xịn vậy rồi, còn cần đưa đón?"

"Hơi khó tin nhỉ, chuyện khác không nói, thật sự có người chịu được kiểu như Bác sĩ Thời sao?"

Những người khác không đồng tình, "Bác sĩ Thời sao chứ, ngoài nghiêm khắc ra, chỗ nào cũng hoàn hảo."

"Chủ yếu là đẹp trai hihi, lúc anh ấy mắng em, nhìn khuôn mặt ấy là em lại nhịn được."

"Nhỡ đâu về nhà anh ấy không như vậy thì sao."

"Biết đâu lại dịu dàng với chồng."

"Sao thấy hơi ngọt thế nhỉ?"

"Được rồi, được rồi, đừng gán ghép nữa." Bác sĩ nội trú lại nói: "Các cậu biết chồng anh ấy là ai không?"

Mọi người háo hức, "Ai vậy?"

"Chắc chắn là ông chủ hoặc đại gia rồi."

"Tò mò Bác sĩ Thời ở nhà như thế nào ghê."

"Nhanh lên, tôi còn phải làm điện tâm đồ nữa!"

"Chính là người tôi vừa nhắc đến, thầy hướng dẫn trước đây của Bác sĩ Thời, Chung Nghiêm."

"Á????!!"

"Cái quái gì!!!"

"Tự sản tự tiêu à!"

"Đây gọi là dưỡng thành à?"

"Cứu mạng, còn ngọt ngào hơn nữa."

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi."

Câu chuyện càng nghe càng hấp dẫn, "Bác sĩ Chung bỏ y theo thương rồi à? Sao giàu thế."

"Nhà anh ấy mở bệnh viện, cũng coi như kinh doanh, nói chung không phải người thường."

"Khoan đã, bố chồng Bác sĩ Thời mở bệnh viện, vậy sao anh ấy còn ở đây? Không đến giúp việc kinh doanh của gia đình sao?"

"Cái này thì tôi không biết." Bác sĩ nội trú lấy điện thoại ra, "Cho các cậu xem cái này, tôi năn nỉ chị tôi mãi mới xin được."

Bốn năm cái đầu chụm lại, ngó vào.

Trong album ảnh, là một chàng trai trẻ mặc áo blouse trắng, nhuộm tóc vàng kim. Sạch sẽ như chai nước muối sinh lý chưa bóc, ưa nhìn như bài kiểm tra cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối.

"Chà!!!!"

"Đẹp trai vậy á!?"

"Trời ơi! Tuyệt phẩm!!"

"Làm gì đấy?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, chàng trai tóc vàng trong tầm mắt đã được thay thế bằng một khuôn mặt nghiêm nghị.

"Bác sĩ Thời!"

"Thầy, Thầy Thời."

Thời An mặt không cảm xúc, "Xem gì mà hào hứng vậy?"

Mọi người chen chúc, che khuất chiếc điện thoại phía sau, "Không có gì ạ."

"Xem à? Họp xong rồi?"

Mọi người lí nhí: "Dạ chưa."

"Chưa mà các cậu đứng đây? Có muốn tăng ca, trực đêm liên tục không?" Thời An cười nhạt không chút tình cảm.

Mọi người vội vàng nhường đường, trở về vị trí của mình, vùi đầu vào công việc.

Thời An lấy lại máy tính, soạn tin nhắn: [Em tan ca rồi. Mấy giờ anh xong, em qua đón.]

Tầng một, sảnh tiệc.

Khách khứa dần dần ra về, chỉ còn lại hai bố con Chung Nghiêm.

Ba Chung lau miệng, vẫn ngồi ngay ngắn, "Tiểu An ở bệnh viện cũng mấy năm rồi, chắc cũng đủ rồi."

Chung Nghiêm nâng ly, vẻ mặt nghiêm túc, "Em ấy ở đó rất tốt, ba bớt xen vào chuyện của em ấy đi, cũng đừng nhắc chuyện này với em ấy."

"Xen vào là sao?"

Nhắc đến chuyện này, Chung Nghiêm liền bực bội, "Tên nhóc đó coi ba là thần tượng, ba nói một là một, hai là hai."

Nếu Thời An biết được ý nghĩ của ba mình, cậu dám viết đơn xin nghỉ việc ngay trong đêm, sáng mai nộp lên phòng nhân sự.

"Tiểu An cũng là con trai ba, nó nghe lời ba thì có gì sai?" Ba Chung nhíu mày, "Chẳng lẽ giống con, lớn thế này rồi còn ương bướng?"

Ba Chung lại nói: "Từ khi Tiểu An về nhà chúng ta, đã giải quyết biết bao nhiêu mâu thuẫn gia đình do con gây ra, ông nội con cũng bớt giận đi bao nhiêu."

"Đừng nhắc đến ông, không phải con ngăn cản thì em ấy đã bị lôi đi học y học cổ truyền rồi." Chung Nghiêm nói: "Chuyện này ba phải cảm ơn con mới đúng."

"Con đã ủng hộ Tiểu An làm lâm sàng, sao lại không muốn nó sang đây?" Ba Chung thở dài, "Bệnh viện sớm muộn gì cũng là của hai đứa, nó làm quen sớm càng tốt."

Chung Nghiêm nói: "Quản lý bệnh viện nhiều việc lặt vặt, giao tiếp cũng nhiều, những thứ đó không hợp với em ấy, em ấy cũng không thích."

"Ý con là, không cho nó đến nữa?"

Chung Nghiêm xoa trán, "Chờ khi nào em ấy thích thì hãy đến."

"Nếu nó mãi không thích thì sao."

"Thì cứ để em ấy làm việc mình thích."

Ba Chung cười, lắc đầu, "Thằng nhóc này, chiều vợ cũng có bài bản đấy."

"Cảm ơn ba đã dạy dỗ." Chung Nghiêm liếc ba mình, "Ba đừng tưởng con không biết, ba muốn chờ em ấy sang đây rồi nghỉ hưu sớm, cùng mẹ hưởng thụ cuộc sống, trồng hoa du lịch nghỉ dưỡng, bù đắp tiếc nuối thời trẻ."

Ba Chung cứng họng.

"Đừng hòng."

"Nhưng con có một ý kiến hay." Chung Nghiêm khoanh tay, dựa ra sau ghế một cách thoải mái, "Viện trưởng Nghiêm nhà ba cũng sắp nghỉ hưu rồi, ba có thể mời bà ấy đến bệnh viện nhà mình làm việc. Bà ấy làm tổng giám đốc, ba làm thư ký, làm tài xế cho bà ấy, như vậy ngày nào cũng được gặp nhau."

"... Thằng nhóc bất hiếu."

Chung Nghiêm nghiêng người, nhìn thấy chiếc xe đỗ ở cửa, "Ba về đi, kẻo Viện trưởng Nghiêm nhà ba nhớ."

Ba Chung đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, "Con không về à?"

"Không cần lo cho con, con có người nhà đến đón." Chung Nghiêm cởi áo khoác đưa cho ba mình.

Bên ngoài đang tuyết rơi, cởi áo khoác ra, Chung Nghiêm chỉ còn lại bộ vest mỏng manh.

Ba Chung không nhận, "Ba ra là lên xe luôn, con diễn trò cha hiền con thảo gì chứ."

"Ba mau lên xe đi, đừng làm lỡ việc chính của con." Chung Nghiêm khoác áo lên người ba mình, "Yên tâm, con không lạnh đâu."

"Mai đông chí, hai đứa đừng quên về nhà ăn cơm."

"Con biết rồi." Chung Nghiêm đẩy ba mình ra ngoài, "Ba đi nhé."

Đợi chiếc xe thương vụ đi khuất, Chung Nghiêm nới lỏng cà vạt, ngồi phịch xuống ghế sofa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra cửa.

Khoảng năm phút sau, chiếc xe thể thao màu vàng dừng lại trước cửa.

Thời An ôm áo khoác chạy vào, khoác lên người anh, "Sao anh mặc ít thế?"

"Áo cho ba rồi." Chung Nghiêm nheo mắt, "Ba lớn tuổi, chịu lạnh kém."

"Anh cũng không thể bị cảm đâu." Khoác áo xong, Thời An nắm tay anh nhét vào túi áo mình, "Lạnh không?"

Chung Nghiêm làm như sắp ngất, "Nghĩ đến em là không lạnh nữa."

Thời An hà hơi ấm vào tay anh, "Sao anh uống nhiều thế."

"Muốn nhanh chóng kết thúc, sớm được gặp em."

"Em hầm canh rồi, về nhà uống." Tay đã ấm, Thời An giúp anh mặc áo khoác, "Anh đứng dậy được không?"

"Phải dỗ dành." Chung Nghiêm tựa vào lưng ghế sofa, trượt xuống, "Không thì không được đâu."

Thời An liếc nhìn xung quanh sảnh, "Một lần được không?"

Chung Nghiêm nheo mắt, "Hai lần mới đứng dậy."

Đảm bảo không ai chú ý, Thời An hôn lên môi anh một cái, rồi lại một cái nữa.

Chung Nghiêm ôm chặt eo cậu, dính chặt không rời, "Ý anh là, không dưới hai lần, mỗi lần hai phút trở lên."

"Đừng nghịch nữa." Thời An nói: "Lên xe trước đã."

"Lên xe là năm lần trở lên rồi đấy."

"Được, năm lần."

Chung Nghiêm: "Năm lần trở lên."

Thời An: "Được rồi, năm lần, trở lên."

Con đường nhỏ hun hút, ngoài cửa sổ là tuyết tháng mười hai, trong xe nóng hừng hực.

Ghế phụ, quần áo Thời An xộc xệch, cậu ngồi trên người Chung Nghiêm, hôn anh.

Kết hôn nhiều năm, thân mật như cơm ăn nước uống, là nhu cầu thiết yếu để duy trì sự sống.

"Hôm nay đi làm, có nhóc nào chọc tức Bác sĩ Thời không?"

Thời An ngửa cổ, yết hầu chuyển động là chất xúc tác tuyệt vời, "Chúng nó không dám."

"Nghe nói khoa có thêm mấy bác sĩ nội trú mới?" Đầu lưỡi Chung Nghiêm lướt xuống.

"Hôm nay có hai người, hôm kia có một."

Chung Nghiêm cắn cúc áo, "Thế nào?"

"Khá năng động." Thời An khàn giọng, thở hổn hển, "Cũng có kinh nghiệm."

"Xem ra khoa cũng bớt việc rồi."

Thời An run rẩy trong lòng anh, "Ừm, cũng được."

"Bác sĩ Thời." Môi Chung Nghiêm áp sát hàm dưới, "Anh cắn một cái thôi là không muốn em đi làm nữa."

Thời An rúc vào lòng anh cười, "Viện trưởng Chung, em đã xin nghỉ phép năm rồi, mười ngày."

Nhận được câu trả lời hài lòng, Chung Nghiêm nới lỏng thắt lưng, "Chúng ta đi đâu nghỉ dưỡng đây?"

"Đâu cũng được..."

"Chỉ cần có em."

Hết.

Lời tác giả:

Toàn văn kết thúc tại đây, cảm ơn mọi người đã đồng hành. ❤️

Nếu yêu thích câu chuyện này, hãy đánh giá năm sao nhé, hôn hôn. 😘

Tiếp theo sẽ chỉnh sửa toàn văn, trau chuốt ngôn từ, thêm bớt một vài tình tiết. Sau khi chỉnh sửa sẽ có chú thích, các bảo bối thích đọc lại lần hai có thể xem lúc đó.

Trước tiên xin lỗi những bảo bối thích bình luận từng đoạn, chỉnh sửa có thể ảnh hưởng đến bình luận, nhưng nội dung không bị mất, mặc định chuyển đến phần bình luận nhé! Chào mừng các bảo bối đọc lại lần hai tiếp tục bình luận từng đoạn, mình rất thích những lời nhắn của mọi người, thật thú vị.

Gần đây sẽ bù lại những lời hứa trước đây, các bảo bối quan tâm có thể theo dõi chuyên mục tác giả, ngoại truyện phúc lợi cũng sẽ có, hôn hôn.

Mở đầu "Bác sĩ Lương" vào tháng 12 năm ngoái, kết thúc "Bác sĩ Chung" vào tháng 11 năm nay. Đúng một năm, đã viết xong câu chuyện của ba nhân vật chính. Thời gian trôi nhanh thật, cảm ơn sáu người họ và các bạn đã đồng hành cùng mình suốt một năm qua.

Trong quá trình hoàn thiện ba câu chuyện, mình cũng gặp một số áp lực, nhưng chưa bao giờ do dự, muốn dành tặng mọi người một kết cục hoàn hảo.

Thỉnh thoảng có độc giả để lại lời nhắn, nói rằng mình viết cuốn sau hay hơn cuốn trước. Thật sự khá xúc động, cuộc đời không thể giậm chân tại chỗ, viết văn cũng vậy.

Năm thứ tư đến với Tấn Giang, mình đã viết mười lăm cuốn sách, đã rất nỗ lực, đã có không ít thử nghiệm, thất bại, thất vọng, khóc cũng cười, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc.

Mình không thể đảm bảo mỗi cuốn sách đều hoàn hảo, nhưng sẽ luôn cố gắng, hy vọng cuốn sách tiếp theo mãi mãi hay hơn cuốn trước. ❤️ Mình lấy hết tâm can ra, chỉ để hoàn thành một câu chuyện.

Mình luôn tin tưởng, tất cả các nhân vật trong truyện đều tồn tại thực sự, họ là bạn bè của mình, đang hạnh phúc và vui vẻ ở một góc nào đó trên thế giới. Họ sẽ bất ngờ xuất hiện cùng mình vào một buổi chiều nắng ấm, rồi nói với mình: "Hạ Hạ, lâu rồi không gặp."

Mình may mắn khi được quen biết họ, cũng biết ơn khi được gặp gỡ những bạn cũng yêu quý họ như mình, có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc viết văn.

Cố gắng lên, cuốn tiếp theo mở đầu với "Ánh nắng sau hôn nhân".

Nếu các bảo bối vẫn thích văn liên động, có thể theo dõi chuyên mục 【Cảnh sát học viện song ca】, là câu chuyện về công an nha, năm sau sẽ mở đầu.

Ban đầu không muốn dài dòng mà vẫn nói nhiều quá.

Biết ơn khi được gặp gỡ, chúc bạn vui vẻ. Nếu có duyên, hy vọng câu chuyện tập sau cũng sẽ sưởi ấm bạn. ❤️

---- ------ ----

Edit: Mienkhonghanh

Hết gòi mọi người ạ, còn 1 chương 65 mình chưa mua được. Lúc nào có mình sẽ edit thêm hoặc thôi.

Phiên ngoại 63 là Nhật ký của Bác Ngưu, viết theo góc nhìn của bác ấy. Siêu dài, mình lười làm nên thui nha =)))

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, like và bình luận để ủng hộ giúp mình có thêm động lực edit nha =))) Ngày nào cũng eit trong giờ làm việc, xin chanthanh xin lũi sếp :v