Tần Oản Oản

Chương 10



24.

Ta lại tiếp tục những ngày tháng ăn không ngồi rồi, chờ chết.

Vì hôn kỳ giữa ta và Tạ Hoè đã định vào tháng sau, bệ hạ cho rằng ta không cần thiết phải ở lại Quốc Tử Giám nữa, cứ việc về nhà an tâm chờ gả đi là được.

Ta không đến Quốc Tử Giám, Tạ Hoè cũng không cần ở đó, hằng ngày chỉ lên triều làm việc. Chỉ là cách vài ba ngày, hắn lại ghé phủ ta một chuyến, trước tiên cùng phụ thân ta vào phòng mẫu thân ngồi một lúc, sau đó lại chạy sang phòng ta, ln giường lăn lộn cùng ta một hồi.

Những ngày này trôi qua vô cùng khoái hoạt.

Đến cuối tháng, phủ Xương Bình hầu bất ngờ bị tịch thu gia sản, người ra tay chính là Tạ Hoè.

Nghe nói tiểu thế tử phủ Xương Bình hầu sợ đến mức tè ra quần ngay tại chỗ, quỳ rạp xuống đất không ngừng nhận sai, thề rằng sau này không dám tái phạm nữa.

Tạ Hoè tất nhiên không phải kẻ dễ nói chuyện, chỉ tùy tiện phất tay, tịch thu từ phủ Xương Bình hầu mấy trăm rương vàng bạc, còn đưa tiểu thế tử phát mại vào tiểu quan phường.

Điều duy nhất hắn làm coi như có chút nhân từ là đưa mấy dân nữ bị ép bắt về phủ Xương Bình hầu trả về cố hương.

Từ sau khi phủ Xương Bình hầu bị trừng trị, cả kinh thành ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Tạ Hoè không để mọi người thất vọng, tiếp tục làm mưa làm gió. Chỉ trong vòng nửa tháng sau đó, hắn đã càn quét không dưới năm sáu thế gia, ngay cả nhạc phụ tương lai của thái tử cũng bị tống vào đại lao.

Dưới làn sóng thanh trừng mạnh mẽ này, đến cả những gánh hàng rong trên phố cũng thưa thớt hơn hẳn, các gia tộc quyền quý gần như đóng cửa không ra, sợ lỡ lời lộ ra sơ hở, vô tình lại rước họa vào thân.

Chỉ riêng ta vẫn như không có chuyện gì, thong dong hết dạo chợ Đông lại chạy sang chợ Tây.

25.

Đến tháng thành thân, phụ thân ta liên tục tiến cung mấy lần. Lần nào cũng ở lại một hai canh giờ, sau đó lau nước mắt trở về phủ.Ta hỏi ông vào cung làm gì ông cũng không nói, chỉ chạy đến trước linh vị của mẫu thân ta mà khóc, mỗi lần khóc lại kéo dài một hai canh giờ.

Mười ngày trước đại hôn, Tạ Hoè rốt cuộc cũng chịu an phận. Hắn xin nghỉ để chuyên tâm bố trí tân phòng ở phủ, mỗi ngày đều sai người mời ta đến xem.

"Nàng thích gian phòng này không? Giường có cần đổi thành giường Bạt Bộ không? Màu đỏ sẫm hay màu gỗ nguyên bản? Gương luwojc nàng muốn làm theo kiểu gì?"

"Vừa khéo hôm nay tú nương đến phủ, nàng bảo bọn họ đo một lượt, làm thêm mấy bộ y phục mới…"

Ta làm theo lời hắn, xem qua phòng, đo y phục xong, liền kéo tay hắn hỏi:

"Gần đây phụ thân ta có gì đó rất lạ, chẳng lẽ vẫn còn lo ta gả cho chàng nên mới buồn rầu không vui?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nếu không thì sao lại suốt ngày vào cung? Ông ấy với bệ hạ vốn không thân thiết lắm, nhiều lắm cũng chỉ đến vào dịp lễ tết, dạo này lại ra vào quá mức bất thường."

Tạ Hoè nắm tay ta kéo ngồi xuống trước bàn, rót cho ta chén trà, nhưng lại không đáp thẳng vào vấn đề:

"Ngày thành thân giờ lành tới sớm, ta biết nàng khó dậy, đến lúc đó cứ để nha hoàn, bà tử hầu hạ, lên kiệu rồi cứ tiếp tục ngủ, mọi chuyện cứ giao cho ta."

Ta gật đầu, tiếp tục hỏi: "Chàng nói xem, có khi nào phụ thân ta đến tuổi mãn kinh rồi không? Sao cứ suốt ngày khóc thế này? Cứ khóc mãi như vậy, sau này chẳng phải sẽ bị mù mắt hay sao?"

Tạ Hoè cảm thấy có lý, cũng gật gù theo ta: "Hôm tiệc rượu tất có không ít quan viên đến, đám người đó vốn không ưa ta, chắc chắn sẽ ép ta uống rượu, đến lúc đó nàng nhất định phải sai người đến gọi ta, dù sao thì thanh danh của nàng cũng đã nổi tiếng khắp chốn, bọn họ cũng không lạ gì nữa."

Ta cũng gật đầu theo: "Còn nữa, gần đây phụ thân ta cứ chạy vào từ đường. Trước kia ông ấy sợ thấy bài vị lại nhớ đến mẫu thân ta, chỉ vào những dịp như Thanh Minh hay Rằm tháng Bảy mới đến thắp hương, mỗi lần cũng chỉ ở lại không quá một khắc rồi lập tức khóa cửa từ đường. Thế mà dạo này, lần nào tiến cung trở về cũng trốn trong đó khóc một hai canh giờ, chàng không thấy ông ấy có chút gì đó không bình thường sao?"

Tạ Hoè gọi hạ nhân rót thêm trà, nói: "Sáng ngày thành thân, tân nương không được ăn gì, nàng chịu khó nhịn một chút, đợi khi vào động phòng, ta sẽ sai người chuẩn bị điểm tâm mang đến cho nàng, lúc chờ ta thì ăn lót dạ, đừng để bụng đói. Còn nữa, sau này đừng ăn thịt rắn, thứ đó không sạch sẽ."

Tạ Hoè dặn dò xong, phủi phủi tay ra hiệu cho ta đứng lên, lại quay sang hạ nhân nói: "Đưa phu nhân về cẩn thận."

Đến khi theo hạ nhân lên kiệu, ta mới chậm rì rì nhận ra, từ đầu đến cuối, Tạ Hoè không hề trả lời ta lấy một câu nào.

26.

Rất nhanh, ngày đại hôn đã tới. Ban đầu, mọi chuyện đều diễn ra bình thường, cho đến khi hoàng hôn buông xuống đã xảy ra chuyện.

Thật khó mà tưởng tượng được, một ngày trọng đại như thế này, vậy mà phòng của mẫu thân ta lại bốc cháy. Lửa cháy dữ dội, đến khi có người phát hiện, hơn nửa gian phòng đã chìm trong biển lửa, hơn nữa, ngọn lửa này bùng lên một cách vô cùng quái lạ.

Là phu quân của ta, đương nhiên Tạ hoè phải cùng phụ thân ta trở về kiểm tra, chỉ là lần này vừa đi đã mất bốn, năm canh giờ.

Đến khi quay lại, trời đã vào canh ba.

Nến hỷ sắp tàn, ta cũng có chút mơ màng buồn ngủ. Tạ Hoè vừa bước vào phòng đã đè ta xuống giường, trên mặt hắn treo nụ cười, trông chẳng hề giống người vừa trải qua cảnh nhà bị thiêu rụi, mà ngược lại, như thể gặp phải chuyện vui mừng gì lớn lắm.

"Trong nhà có chuyện gì sao?"

Tạ Hoè lắc đầu, chặn môi ta lại:

"Động phòng hoa chúc, đừng lãng phí thời gian."