Tang Vãn

Chương 3



03

 

Sáng sớm hôm sau, Hầu phu nhân nghe tin Thế tử đã tỉnh.

 

Bà dẫn theo đại phu và một đám hạ nhân ào vào phòng, khóc đến mức nghẹn lời, chẳng nói thành câu.

 

Bà nắm chặt lấy tay ta, lực đạo ấy, như thể muốn bẻ gãy cả xương tay ta.

 

Cả nhà này… ngay cả Hầu phu nhân cũng mạnh như thế ư?

 

“Ngoan lắm, ngoan lắm!”

 

Lời còn chưa dứt, một tờ ngân phiếu dày nặng đã nhét vào tay ta.

 

“Thưởng! Trọng thưởng!”

 

Ta cúi đầu nhìn, đầu ngón tay chạm vào mép tờ giấy, tim cũng run lên một nhịp.

 

Hai nghìn lượng!

 

Tay cầm ngân phiếu của ta run bần bật.

 

Vừa sợ mình đếm nhầm, lại vừa lo Hầu phu nhân chợt tỉnh ngộ, giật lại ngân phiếu.

 

Số bạc này, so với một nghìn lượng hứa ban đầu, đúng là gấp đôi!

 

Ngân phiếu nóng bỏng như than hồng.

 

Ta sợ Hầu phu nhân hối hận trong nháy mắt, liên tục cúi người dập đầu, nhét vội ngân phiếu vào n.g.ự.c áo, chỉ mong nhanh chóng chuồn đi.

 

Nhiệm vụ tuy chưa hoàn thành, nhưng Thế tử đã tỉnh – đó mới là đại công lao.

 

Hắn giờ đã sinh long hoạt hổ, muốn tìm ai sinh con chẳng được?

 

Hà tất là ta – một tiểu nha hoàn.

 

Hắn muốn có con với ai, chẳng phải chỉ cần phất tay một cái?

 

Huống hồ, những gia tộc thế gia danh môn này coi trọng nhất là mặt mũi, cũng câu nệ nhất.

 

Làm gì có chuyện trước khi chính thê nhập môn đã sinh ra con vợ lẽ làm chướng mắt.

 

Trong lòng ta rõ rành rành, lúc này cầm ngân phiếu mà biến mất, mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.

 

Còn chuyện đêm qua…

Cứ coi như ta mơ một giấc xuân mộng say sưa thỏa thuê.

 

Không chỉ lấy được ngân phiếu, còn ngủ với Thế tử gia quý giá nhất của An Bình Hầu phủ.

 

Tính sao cũng chẳng lỗ.

 

Ta nhấc váy, gần như bỏ chạy, chân vừa bước qua bậu cửa—

 

Trong buồng trong, bỗng vọng ra một giọng nói khàn trầm, mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự:

 

“Nha hoàn ngoài cửa, để lại.”

 

Cả người ta cứng đờ tại chỗ.

 

Xong đời rồi.

 

04

 

Thế tử và Hầu phu nhân vừa mở miệng, liền giữ ta lại.

 

Muốn ta ở lại, thân cận hầu hạ.

 

Hắn nói, thường ngày ta hầu hạ rất tốt.

 

“Tuy ta hôn mê, nhưng ý thức vẫn rõ ràng. Tang Vãn hầu hạ vô cùng chu đáo.”

 

Lời nói nhẹ như lông kia của Yến Kỳ, lại tựa như tiếng sấm đánh nổ ngay trên đỉnh đầu ta.

 

Hầu phu nhân vui mừng quá đỗi, lập tức quyết định ngay, bắt ta ở lại chuyên tâm chăm sóc.

 

Ta cứng ngắc đứng tại chỗ, kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, toàn thân run rẩy từ trong ra ngoài.

 

Xong rồi.

 

Lần này thật sự xong rồi.

 

Bạc của ta!

 

Tự do của ta!

 

Thương vụ chắc thắng không lỗ, cầm ngân phiếu sống nửa đời tiêu d.a.o của ta…

 

Hình như đang cưỡi gió lửa, lao thẳng về hướng lỗ đến sạch vốn.

 

Trời đánh thật! Hắn vậy mà… cảm nhận được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế chẳng phải nói, hắn ngày ngày đêm đêm đều nghe ta đọc những đoạn thoại bản trần trụi đó?

 

Khi ta lau người thay y phục cho hắn, những động tác không đứng đắn của ta,

 

những lần lén ăn đậu hũ kia, chẳng phải hắn đều rõ như ban ngày?

 

Tất cả tiêu tan.

 

Đâu phải là khen, rõ ràng là giữ ta lại để xử tội sau. 

 

Ta có thể làm gì? Khế bán thân còn nằm trong Hầu phủ.

 

Ta vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn thân phận thấp hèn, đành nghe lệnh.

 

Yến Kỳ hồi phục rất nhanh.

 

Không đến vài ngày đã có thể xuống giường.

 

Ta còn lấy làm lạ, đêm đó hắn trên giường giày vò đến mức ấy, e là hao tổn nguyên khí.

 

Nếu không, dựa theo sức lực đêm đó, chỉ e lập tức nhảy xuống giường chạy như bay cũng chẳng thành vấn đề.

 

Dù vậy, Yến Kỳ vẫn an dưỡng thêm vài ngày cho chắc, rồi mới xuống đất.

 

Hầu phu nhân đêm đó mang canh ngọt đến, vốn dĩ là muốn cưỡng ép ta lên cung.

 

Không ngờ lại làm Yến Kỳ tỉnh lại.

 

Chỉ là, yêu cầu ban đầu của Hầu phu nhân, chỉ sợ…

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Không được, ta không thể ngồi yên chờ chết.

 

Nhân lúc mang trà nhân sâm cho Yến Kỳ, ta dồn hết can đảm cả đời, run run mở miệng:

 

“Thế tử…”

 

“Ngài… ngài hồi phục, Hầu phu nhân và Tướng quân chắc hẳn sẽ rất vui mừng. Nô tỳ… nô tỳ có thể…”

 

Lời chưa dứt, Yến Kỳ chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái.

 

Khóe môi cong lên một nụ cười nửa như cười, nửa như không:

 

“Sao? Bản Thế tử tỉnh lại, ngươi rất thất vọng?”

 

Ta lắc đầu như trống bỏi, suýt lắc luôn cả cái đầu xuống đất:

 

“Không không không! Nô tỳ mừng cho Thế tử!”

 

“Mừng đến mức… mừng đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt!”

 

Yến Kỳ hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm, chỉ thong thả uống trà.

 

Cho đến khi Yến Kỳ có thể đi lại trong sân, thậm chí giương cung luyện kiếm,

 

từng động tác đều hổ hổ sinh phong.

 

Ta biết, ngày lành của ta, đến đây là hết.

 

Ngày ấy, cuối cùng cũng tới.

 

Ta như thường lệ chuẩn bị nước nóng cho Yến Kỳ tắm gội.

 

Hạ nhân trong sân đều bị đuổi ra ngoài.

 

Cả nội viện yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng gió lay lá xào xạc.

 

Ta bưng chậu gỗ nóng hổi, cầm theo quần áo sạch, từng bước từng bước đi vào trong.

 

Mỗi bước như giẫm trên lưỡi đao.

 

Hơi nước lượn lờ, che mờ tầm mắt.

 

Yến Kỳ đứng sau tấm bình phong gỗ tử đàn cao ngang người.

 

Bóng dáng cao gầy, ẩn hiện trong làn sương ẩm ướt, mang một loại áp lực khó nói thành lời.

 

Quả nhiên, nằm và đứng… áp lực hoàn toàn khác nhau.

 

“Thế tử, nước… nước đã chuẩn bị xong.”

 

Ta đặt đồ xuống, cúi gằm đầu, chỉ mong mình co lại thành một cục, để hắn không nhìn thấy.

 

Giọng Yến Kỳ vang lên từ sau bình phong, mang chút lười nhác sau khi tắm.

 

Lại rõ ràng chui thẳng vào tai ta:

 

“Ừ. Lại đây, giúp bản Thế tử thay y phục.”