Tang Vãn

Chương 4



Đừng mà!

 

Ta gào thầm trong lòng.

 

Tuy nói ta với hắn thấy cũng thấy rồi, sờ cũng sờ rồi.

 

Nhưng đó là khi hắn hôn mê không biết gì!

 

Ta chần chừ, bàn chân như đeo chì, mãi mới bước đến sau bình phong.

 

Chỉ một thoáng nhìn, mặt ta “bùng” một tiếng đỏ bừng.

 

Yến Kỳ đã tắm xong, đang cởi trần nửa thân trên.

 

Dưới ánh đèn sáng tỏ, mọi thứ đều hiện rõ mồn một –

 

đường nét cơ bắp trơn mượt, vai rộng eo thon.

 

Cơ bụng rõ rệt treo lơ lửng giọt nước chưa khô, chậm rãi trượt xuống dọc theo thớ cơ,

 

biến mất dưới chiếc hạ khố buộc hờ.

 

Dáng người hắn cực đẹp, cao dài mà không gầy yếu, từng tấc đều chứa sức mạnh chực chờ bùng nổ.

 

So với cảm giác len lén sờ trước đây, còn… còn kinh người hơn.

 

Ta vội vàng dời mắt, tim đập loạn, mặt nóng ran như sắp bốc khói.

 

Quả nhiên, so với đêm hôm đó dưới ánh sáng lờ mờ… lần này nhìn càng chân thật!

 

“Sao? Chưa từng thấy nam nhân?”

 

Còn chưa kịp phản ứng, cổ tay ta bỗng bị siết chặt, cả người bị kéo mạnh về phía trước.

 

“Chẳng phải ngươi thích nhất là sờ chỗ này sao?”

 

05

 

Bàn tay ta, bị hắn ép chặt trên vòng eo rắn chắc ấy.

 

Dưới lòng bàn tay, là làn da nóng rực và cảm giác cứng rắn khiến da đầu ta tê dại.

 

Nhiệt độ truyền từ đầu ngón tay khiến đầu óc ta bừng tỉnh chốc lát.

 

Thế nhưng bàn tay hắn giam giữ ta, không tài nào động đậy.

 

Giây tiếp theo, trời đất đảo lộn.

 

Yến Kỳ bỗng xoay người, ép chặt cả người ta lên tấm bình phong lạnh như băng.

 

Hơi thở thanh lạnh mang theo hơi nước từ người hắn phút chốc bao trùm lấy ta, không chừa đường thoát.

 

Hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên má ta, ngưa ngứa khiến ta run rẩy toàn thân.

 

Ánh mắt hắn như lửa, dõi thẳng vào ta, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười:

 

“Đâu phải ngươi chưa sờ qua, chưa nhìn thấy, dáng vẻ này, sao chẳng bạo gan như lúc đọc thoại bản thế?”

 

Quả nhiên hắn biết hết!

 

Từng chữ, từng chi tiết, hắn đều nhớ rõ rành rành!

 

Đêm ấy, ta bị hắn từ bên thùng tắm giày vò thẳng lên giường.

 

Không biết bao nhiêu lần sau đó.

 

Ta mới hiểu thế nào gọi là “mất cả chì lẫn chài,” thế nào là “lỗ sạch vốn liếng.”

 

“Thế nào, rốt cuộc ta có ‘được’ hay không?”

 

Quả là họa từ miệng mà ra, ta đã nếm đủ.

 

Tên Yến Kỳ này, như thể đã quyết.

 

Muốn đem toàn bộ những gì hắn mất trong thời gian hôn mê, cả vốn lẫn lời, đòi về cho bằng sạch.

 

Hắn tràn trề tinh lực đến đáng sợ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Buổi sáng, ta vừa mở mắt, liền bị hắn kéo khỏi chăn,

 

đẹp đẽ đặt tên là “cùng hắn luyện kiếm.”

 

Thực tế, là ta đứng bên cạnh đưa khăn trà cho hắn.

 

Hắn tập đến mức mồ hôi như mưa, ta nhìn mà tim thót lên từng chặp,

 

sợ rằng một nhát kiếm không chắc tay, lỡ bay đến kết liễu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ban ngày, hắn ở thư phòng đọc sách bàn việc, cũng phải bắt ta hầu bút mực.

 

Nhưng hắn đọc gì đâu, rõ ràng là nhìn ta.

 

Thường là ta mài mực đến tê cả tay, hắn đột nhiên bỏ bút.

 

Kéo ta vào lòng, đặt cằm lên hõm vai ta.

 

Ép ta đọc từng chữ từng câu những binh pháp mưu lược kia cho hắn nghe.

 

Hơi thở khàn thấp cứ thế cọ vào tai, đọc đến mức ta khô cả môi, toàn thân mềm nhũn.

 

Đêm đến, càng là ác mộng của ta.

 

Hắn luôn tìm ra vô vàn lý do giữ ta lại trong phòng ngủ:

 

“Lưng ta hôm nay ngứa, ngươi đến xoa cho ta.”

 

“Giường này lớn quá, ngủ một mình hơi lạnh.”

 

“Cái thoại bản ngươi đọc lần trước, đoạn sau thế nào? Đọc cho ta nghe đi.”

 

Ban đầu, ta còn ráng chống đỡ, giả bệnh, giả ngốc, cố ý làm vỡ đồ…

 

Cách nào nghĩ ra được đều thử hết.

 

Kết quả, ta giả vờ đau đầu, hắn lập tức gọi đại phu,

 

mười mấy cây ngân châm sáng loáng bày ngay trước mặt.

 

Ta cố ý làm vỡ chiếc trà chén hắn yêu thích, hắn mí mắt cũng không nhấc.

 

Chỉ nhàn nhạt một câu:

 

“Không sao, để ngươi đập mười cái cũng đủ bồi. Chỉ là ngươi vụng về quá, giữ bên cạnh ta mới yên tâm.”

 

Lâu dần, mấy chiêu mèo cào con ấy của ta, ở trước mặt hắn chẳng khác nào trò hề múa rìu qua mắt thợ.

 

Hắn như một tấm lưới kín mít, trói chặt lấy ta, dù ta giãy thế nào cũng chỉ là uổng công.

 

Rất nhanh, cơ thể ta bắt đầu có phản ứng.

 

Ban đầu, ta chỉ thấy mình đặc biệt dễ buồn ngủ,

 

có khi đang đứng hầu mà vẫn gật gà gật gù.

 

Yến Kỳ còn trêu, bảo ta đêm đi ăn trộm chắc?

 

Sau đó, khẩu vị ta cũng thay đổi.

 

Món bánh hoa quế vốn yêu thích, giờ ngửi thấy là đã muốn buồn nôn.

 

Ngược lại, những loại trái cây chua lè, ta ăn một hơi không biết chán.

 

Cho đến hôm ấy, ta bày thức ăn cho Yến Kỳ, vừa ngửi mùi một đĩa giò heo kho tương,

 

dạ dày bỗng cuộn lên dữ dội.

 

Ta không chịu nổi nữa, ôm miệng chạy ra ngoài, nôn thốc nôn tháo bên khóm hoa.

 

Yến Kỳ theo ra, đứng sau lưng, mày nhíu chặt.

 

Ta nôn đến cả nước mắt chảy ra,

 

trong đầu lại “ong” một tiếng — trống rỗng.

 

Hay ngủ, ăn uống thất thường, ngửi dầu mỡ liền buồn nôn…

 

Ta tuy chưa từng nuôi heo, nhưng đã thấy heo chạy.

 

Những triệu chứng này, từng cái từng cái, đều chỉ thẳng đến một khả năng ta không muốn thừa nhận nhất.

 

Ta… tám phần là đã mang thai rồi. 

 

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, cả người ta lạnh toát.

 

Ta vịn cột hành lang, từ từ đứng thẳng, bàn tay vô thức đặt lên cái bụng vẫn còn phẳng lì.

 

Nơi này… đã có một sinh linh nhỏ bé?

 

Là con của Yến Kỳ?

 

Ta ngày đó nhận việc này là vì cái gì?

 

Vì một nghìn lượng bạc, vì rời Hầu phủ, mua một tiểu viện, mở một quán nhỏ, tiêu d.a.o sống hết nửa đời còn lại.