Tang Vãn

Chương 5



Còn giờ?

 

Tiền đã cầm, nhưng ta chưa bao giờ định sinh con cho Hầu phủ.

 

Từ đây sẽ bị trói chặt vào cái sâu viện này, cả đời không yên!

 

Một khi chuyện này để Hầu phu nhân biết, sợ rằng bà ta sẽ thờ ta như Bồ Tát,

 

rồi mắt không chớp, đợi ta sinh xong đứa trẻ,

 

rồi sẽ “xử lý” ta – cái “sinh mẫu” không ra gì này.

 

Hậu quả của ta, hoặc là bị nhốt cả đời trong hậu viện,

 

hoặc là một chén độc tửu, một tấm chiếu cuốn.

 

Còn con ta, sẽ gọi người đàn bà khác là “mẫu thân.”

 

Không!

 

Ta tuyệt đối không sống cuộc đời như thế!

 

Ta ôm lấy cái eo rã rời, nhìn cơ thể mình ngày một đầy đặn trong gương, nước mắt không cầm nổi.

 

Ta phải tìm cách.

 

Chuyện ta mang thai, tuyệt đối không ai được biết.

 

Giờ, chỉ có trời biết, đất biết, và ta biết.

 

Ngay cả Yến Kỳ, ta cũng lấy cớ “ăn nhầm thức ăn” để tạm che mắt.

 

Ta phải tìm cách.

 

Chạy.

 

Phải chạy.

 

Càng nhanh càng tốt.

 

06

 

Lúc Trương mụ mụ bên cạnh Hầu phu nhân tìm thấy ta, ta đang giặt quần áo ngoài sân.

 

Đôi tay ta đầy bọt xà phòng lạnh ngắt.

 

“Lại đây, con.”

 

Hầu phu nhân vẫy ta đến.

 

Ta ngoan ngoãn bước tới, quỳ xuống trước mặt bà.

 

Bà kéo tay ta lại.

 

Liên tục cảm tạ.

 

Ta nào dám nhận.

 

Vốn chỉ là chuyện tiền trao cháo múc mà thôi.

 

Quả nhiên, trong lời bà đã có ẩn ý.

 

“Ngươi là cô nương thông minh, sáng suốt. Ngay từ lần đầu ta đã thích ngươi.”

 

Bà khen ta một câu, sau đó giọng lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

 

“Chỉ là… Kỳ nhi chung quy vẫn là Thế tử của Hầu phủ, hắn… rốt cuộc phải cưới vợ.”

 

Tới rồi.

 

Hòn đá đè trong tim ta, cuối cùng cũng chịu rơi xuống.

 

Mấy năm nay, tin tức hôn sự các công tử trong kinh truyền đi như gió, nhà nào gả con cho nhà nào,

 

ngay cả ta – một nha hoàn – cũng nghe không ít.

 

Chuyện cưới hỏi của Thế tử, sớm muộn cũng phải đưa ra bàn.

 

“Thế tử phi tương lai, xuất thân ắt không thể…”

 

Chưa nói hết, ta đã hiểu.

 

Một nha hoàn nhỏ nhoi như ta sao có thể thành Thế tử phi?

 

Ta lập tức cúi mình, dập đầu thật mạnh.

 

“Phu nhân hậu ái, nô tỳ cảm kích khôn nguôi.

 

Nô tỳ tự biết thân phận hèn mọn, chưa từng có nửa phần vọng tưởng, càng không dám làm chậm trễ tiền đồ của Thế tử gia!”

 

Ta lập tức tỏ lòng trung thành.

 

Còn nói từ hôm nay có thể rời đi, cầm tiền rồi đi thật xa.

 

Hầu phu nhân từ sau lưng lấy thêm mấy tờ ngân phiếu đưa ta.

 

Tiện thể giao luôn khế bán thân cho ta.

 

Tốt quá rồi!

 

Từ giờ ta là người tự do.

 

“Tạ ơn phu nhân ban ân! Nô tỳ… Tang Vãn xin chúc phu nhân và Hầu gia phúc thọ an khang, chúc Thế tử gia cùng Thế tử tương lai phi cầm sắt hòa minh, sớm sinh quý tử!”

 

Trở lại phòng hạ nhân, tin Thế tử sắp đính hôn đã lan nhanh như gió.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy nha hoàn vốn không ưa ta tụ tập một chỗ, chỉ trỏ, lời chua như dấm.

 

“Nhìn dáng vẻ kia, còn tưởng mình đã bay lên cành cao?”

 

“Phu nhân ban thưởng, tám phần là muốn nâng lên làm di nương đấy thôi!”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Hừ, chỉ là món đồ chơi, còn tưởng mình thành báu vật rồi chắc.”

 

Ta chẳng thèm để tâm, đóng cửa phòng, cẩn thận giấu xấp ngân phiếu và khế thân vào bọc vải sát người.

 

Ta lặng lẽ lôi cả mấy món Thế tử ban mấy ngày nay ra: lá vàng, ngọc bội, vài tờ ngân phiếu lẻ, xếp thành đống, lấp lánh sáng.

 

Ta cắm cúi đếm tiền.

 

Chỗ thưởng mấy ngày này, tiêu xài mấy đời cũng không hết, hầu hạ chủ mẫu nào có dễ gì.

 

Ngốc mới ở lại.

 

Chỗ tiền này đủ để ta mua một căn nhà có sân, lại mua thêm mấy cửa hiệu, an nhàn hưởng thụ cuộc sống sung túc mấy đời.

 

Chỉ là, trong bụng ta…

 

Thôi.

 

Ta siết chặt ngân phiếu trong tay.

 

Dù sao đã có tiền, một mình ta… cũng nuôi được.

 

Khi ta còn đang dự tính sáng mai sẽ đi tìm quản sự,

 

lĩnh tiền công tháng rồi rời phủ,

 

cửa sổ vang lên ba tiếng gõ nhẹ.

 

Là tên tiểu ăn mày ta nhờ đưa thư!

 

Hắn… đã trở thành hạ nhân trong Hầu phủ?

 

Hắn nhét qua khe cửa một bức thư, thoang thoảng mùi mực.

 

Là thư hồi âm của A Trạm!

 

Tim ta đập như trống trận, vội xé mở.

 

Trên giấy chỉ một hàng chữ, nhưng nét bút mạnh mẽ, gần như xuyên qua trang.

 

“Ngã tỷ Tang Vãn, A Trạm kim bảng đề danh, trạng nguyên cập đệ, chỉ đợi A tỷ hồi gia.”

 

Trạng nguyên!

 

A Trạm của ta, đã đỗ Trạng nguyên!

 

Ta không đợi thêm nổi một khắc.

 

Ta gom hết vàng bạc châu báu và tờ khế thân quý giá,

 

buộc chặt thành gói, quăng mạnh lên vai.

 

Bên ngoài, màn đêm dày đặc.

 

Ta không hề do dự, mở cửa, đầu chẳng ngoảnh lại, hòa thẳng vào trong bóng tối.

 

A Trạm, ta đến đây!

 

07

 

Lâu lắm rồi ta chưa gặp A Trạm.

 

Biến đổi… quả thật quá lớn.

 

Từ xa,

 

ta nhìn thấy bóng dáng ấy.

 

Khoác một thân quan bào đỏ thẫm, tóc được vấn bằng kim quan, tôn quý mà xa cách.

 

Hắn xuyên qua đám đông, đi thẳng về phía ta.

 

Thẩm Trạm, A Trạm mà ta đã nhặt nuôi.

 

Để hắn được đi học, ta đã bán thân vào Hầu phủ.

 

Ta không hối hận.

 

Hắn là người thân duy nhất của ta trên thế gian này.

 

Giờ đây, hắn đã đầu đội ánh hào quang, đỗ trạng nguyên, đến đón ta rồi.

 

Bàn tay hắn, xương khớp rõ ràng, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay ta.

 

Đôi tay ấy… không còn là bàn tay của thiếu niên từng vì một miếng bánh mà tranh với ta, lấm lem bùn đất nữa.

 

“A tỷ, ta đến đón tỷ về nhà.”

 

Trên đường, ta tham lam nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài xe ngựa.

 

Còn hắn thì im lặng nhìn ta.

 

Giờ hắn là người được Thánh thượng coi trọng nhất, vậy mà vẫn như xưa, tự tay lột quýt cho ta.

 

Từng sợi sơ quýt cũng gỡ sạch, rồi mới đưa tới bên môi ta.

 

Ta ăn, hắn bèn cười.

 

Nhưng đang cười, động tác của hắn khựng lại.