Tang Vãn

Chương 6



Hắn khẽ chỉnh lại chiếc choàng tuột xuống vai ta, ngón tay vô tình lướt qua phần bụng hơi nhô lên của ta.

 

Không khí ấm áp trong xe bỗng đóng băng.

 

Hắn đọc sách bao năm, mặc quan bào trên người,

 

nhưng sự cố chấp dữ dội kia, vẫn còn khắc sâu trong xương cốt.

 

“Của ai?”

 

Giọng hắn trầm thấp, ép xuống.

 

Tim ta hẫng một nhịp, trong miệng vẫn còn múi quýt hắn bóc, ngọt lịm đến ngấy.

 

“Chẳng lẽ là của tên cẩu Thế tử kia?”

 

Từng chữ của hắn như nghiến qua kẽ răng, mang theo sát khí muốn g.i.ế.c người.

 

Ta vội lắc đầu, suýt nghẹn bởi múi quýt.

 

Phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

 

“Không phải, là con của ta.”

 

Ta cúi mắt, không dám nhìn hắn.

 

Hắn im lặng rất lâu, lâu đến mức ta tưởng hắn sẽ vứt ta khỏi xe ngựa.

 

Cuối cùng, hắn chỉ kéo ta vào lòng, cằm tựa lên đỉnh tóc ta, khẽ thở dài:

 

“A tỷ, sau này đã có ta.”

 

Hắn đưa ta về Trạng Nguyên phủ – phủ do Thánh thượng ban.

 

Bao nhiêu thuốc bổ an thai đều chất đống trong viện của ta, chỉ sợ ta bị vấp, bị va.

 

Ta thì cứ thản nhiên, ăn thì ăn, uống thì uống, dưỡng đến trắng trẻo, tròn trịa.

 

Chỉ thỉnh thoảng, ta lại lo lắng về thân phận không sạch không trắng của mình.

 

Lại còn mang theo một đứa nhỏ, sợ sẽ làm lỡ chuyện cưới hỏi của A Trạm sau này.

 

Ta thử dò hỏi hắn một câu.

 

Hắn đang gọt táo, vừa nghe —

 

“cạch!”

 

Lưỡi d.a.o trong tay hắn cắt luôn cả một mảnh gỗ trên mặt bàn.

 

“Ai dám khinh thường A tỷ của ta!”

 

Ánh mắt hắn sắc bén vô cùng.

 

“Tỷ tỷ của Thẩm Trạm ta, ai dám nói nửa chữ không, ta khiến cả nhà hắn không thể sống yên ở kinh thành!”

 

…Được rồi, coi như ta chưa nói gì.

 

Lũ nha hoàn trong phủ lén xì xào.

 

Nói rằng Thế tử An Viễn Hầu như hóa điên, điều động cả thành quan binh,

 

khắp nơi tìm một nha hoàn bỏ trốn khỏi Hầu phủ.

 

Trên cáo thị, nói nha hoàn đó trộm đồ thân cận của Thế tử, đáng giá liên thành.

 

Ta ngồi nhấm nháp hạt dưa, chỉ bĩu môi.

 

Đồ nhỏ nhen.

 

Không phải chỉ là mấy cây trâm rẻ rúng hắn từng thưởng cho ta sao?

 

Còn cả miếng ngọc bội chẳng đáng giá bao nhiêu ấy?

 

Ngày đó hắn nắm cằm ta, ác nghiệt mà nói rằng chúng là của ta.

 

Nay lại vì mấy món ấy, ầm ĩ đến long trời lở đất?

 

Đúng là hẹp hòi.

 

Chẳng bao lâu, ta lại nghe tin hắn sắp cưới vợ.

 

Là tiểu thư Thái phó phủ, môn đăng hộ đối.

 

Tài mạo song toàn, ôn nhu hiền thục.

 

Tốt lắm, tốt lắm.

 

Ta xoa bụng mình ngày một lớn, thở phào một hơi.

 

May mà ta chạy sớm.

 

Ngày ta sinh đứa bé, trời đang tuyết rơi.

 

Là một cậu con trai, nhăn nheo, như con khỉ nhỏ.

 

A Trạm ôm đứa bé, cười đến ngốc nghếch,

 

nói muốn đặt tên cháu ngoại là Thẩm An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mong nó cả đời bình an, thuận lợi.

 

Ta ôm “con khỉ nhỏ” của ta, trong lòng ấm áp như có lửa.

 

08

 

Chức quan của A Trạm ngày một thăng cao.

 

Từ Tu soạn Hàn Lâm viện, hắn một đường lên thẳng đến Thiếu Chiêm sự của Chiêm Sự phủ, được Thánh thượng sủng ái vô cùng.

 

Ngay lúc tiểu An An bắt đầu tập tễnh biết đi, một chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra.

 

Hôm ấy, A Trạm trở về phủ, nhưng phía sau hắn đi theo lại không phải kiệu quan thông thường.

 

Mà là nghi trượng của Quận vương phủ.

 

Một đôi phu phụ trung niên, y phục sang quý,

 

dưới sự dìu đỡ của nha hoàn, loạng choạng xông vào.

 

Vừa thấy A Trạm, nước mắt họ lập tức như đê vỡ,

 

nhào tới ôm chặt lấy hắn, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

 

Ta bế An An, sững sờ nhìn cảnh ấy.

 

Thì ra, A Trạm… lại chính là tiểu quận vương thất lạc của Định An Quận vương phủ!

 

Tên vốn có là Tiêu Cảnh Chi.

 

Năm ấy đi lạc, bị bọn buôn người bắt đi.

 

Sau lại trốn thoát, mới bị ta nhặt về.

 

Ta đã nói mà, A Trạm của ta vốn dĩ đã xuất chúng.

 

Lão Quận vương và Quận vương phi khóc xong ôm con, lại quay sang nắm tay ta.

 

Bàn tay Quận vương phi chăm sóc rất tốt, vậy mà run lẩy bẩy,

 

nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt ngọc bị đứt dây.

 

“Đứa trẻ ngoan, con chính là ân nhân của Quận vương phủ chúng ta, là cha mẹ tái sinh của Lân nhi!”

 

Họ mới để ý đến đứa nhỏ trong tay ta – An An.

 

Ánh mắt họ trợn tròn.

 

Lập tức quay sang mắng xối xả Thẩm Trạm:

 

“Tên tiểu tử thối! Con trai lớn tướng thế này rồi, còn không cho vợ nó một danh phận?”

 

“Nhà họ Tiêu chúng ta chưa bao giờ bất nhân bất nghĩa như thế!”

 

Thẩm Trạm mặt đầy oan ức:

 

“Nàng là tỷ tỷ của con!”

 

“Đây là… cháu ngoại của con!”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Trên mặt Quận vương phi và Quận vương thoáng qua một tia ngượng ngùng.

 

Không nói hai lời, lập tức nhận ta làm nghĩa nữ.

 

Còn muốn mở đại yến nhận thân, tuyên cáo cả kinh thành.

 

Họ tìm lại được đứa con trai, lại thêm một đứa con gái.

 

Đầu óc ta ong ong.

 

Nhận thân yến…

 

Kinh thành, hễ có nhà nào có chút thân phận, ắt sẽ tới dự nhỉ.

 

An Bình Hầu phủ…

 

Tên cẩu Thế tử nhỏ mọn kia, hắn… sẽ đến chứ?

 

09

 

Yến tiệc nhận thân, khách khứa chật kín cả sảnh.

 

Trên người ta mặc váy dài vân cẩm, là Quận vương phi đích thân chọn cho ta.

 

Ngay cả cây trâm cài trên đầu cũng do Quận vương phi tự tay chọn – mẫu hải đường ta thích nhất.

 

Bà không có con gái ruột, thực sự, thực sự coi ta như con đẻ của mình.

 

Mấy tháng nay, ta một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không thấy của gia đình.

 

Ta không còn là kẻ cô độc nữa.

 

Trên đời này, ngoài An An và A Trạm, ta lại có thêm người thân.

 

Trước yến tiệc, ta đặc biệt dặn dò nhũ mẫu:

 

Phải trông An An cho thật tốt, tuyệt đối không để thằng bé chạy ra.