Tang Vãn

Chương 7



Tim ta bỗng dưng đập mạnh – sợ rằng kinh thành nhỏ bé thế này, có thể sẽ đụng mặt Yến Kỳ.

 

Nhưng ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, ta lập tức dập tắt.

 

Hắn giờ là sủng thần trước mặt Thánh thượng, công vụ bận rộn.

 

Làm sao lại đến dự một bữa yến nhận thân của Quận vương phủ.

 

Huống chi, Yến Kỳ và A Trạm thường xuyên đối đầu trên triều đình.

 

Hắn tuyệt đối không thể đến đây.

 

Ta hơi yên tâm hơn một chút.

 

Nhưng khi đến tiền sảnh, ta luôn cảm giác có một ánh mắt dán chặt trên người mình.

 

Ngay lúc Quận vương phi mỉm cười, giới thiệu thân phận ta trước mọi người,

 

ta cảm thấy một luồng ánh nhìn nóng rực ghim chặt vào ta.

 

Ta theo bản năng nhìn sang — tim lập tức chìm xuống.

 

Là hắn.

 

Yến Kỳ đứng giữa đám đông, một thân cẩm bào màu huyền, càng tôn thêm dáng vẻ thanh tuấn, hiên ngang.

 

Trong tay hắn còn cầm chén rượu, nhưng người lại đứng bất động như hóa đá.

 

Có lẽ hắn nằm mơ cũng không ngờ, người hắn tìm khắp nơi suốt bao lâu,

 

lại biến thành nghĩa nữ của Quận vương phủ.

 

Ngón tay ta siết chặt chén rượu, đốt ngón tay trắng bệch.

 

Ta sợ gì chứ!

 

Bây giờ ta là nghĩa nữ của Quận vương phủ, là người tự do,

 

không còn là tiểu nha hoàn trong Hầu phủ để hắn mặc sức sai khiến!

 

Ta ngẩng cao đầu, mặt nở nụ cười lễ độ, mắt không nghiêng lệch,

 

đi thẳng qua trước mặt hắn.

 

Như thể hắn chỉ là một người xa lạ chẳng hề quan trọng.

 

Ta không thèm để ý đến hắn, nhưng hắn lại không chịu buông tha cho ta.

 

Ta vừa trả lời xong câu hỏi của một vị phu nhân, vừa xoay người —

 

hắn đã chặn ngay trước mặt ta, cắt đứt đường lui.

 

Hương trầm thủy thanh lạnh trên người hắn,

 

vẫn quen thuộc đến thế, lại khiến bụng ta cuộn sóng.

 

“Tang Vãn.”

 

Hắn gọi ta, giọng khàn khàn.

 

Ta lạnh mặt, không muốn đáp.

 

“A tỷ!”

 

Giọng A Trạm vang lên kịp lúc.

 

Hắn sải bước dài đến,

 

thẳng tay kéo ta ra sau lưng, ngăn cách giữa ta và Yến Kỳ.

 

A Trạm vốn đã cao lớn, lúc này càng như một bức tường,

 

chắn hết ánh nhìn của Yến Kỳ.

 

Hắn xưa nay bảo vệ người thân nhất, giờ phút này càng không hề khách khí.

 

“Yến đại nhân, đây là gia yến của Quận vương phủ ta, ngài dây dưa A tỷ ta thế này, là có ý gì?”

 

10

 

Sắc mặt Yến Kỳ trầm xuống, nhưng hắn không thèm để ý đến sự khiêu khích của A Trạm.

 

Ngược lại, hắn lướt qua A Trạm, ánh mắt khóa chặt lấy ta.

 

Ta ép bản thân phải dời đi tầm nhìn, nâng chén rượu lên, nhưng khóe mắt vẫn không rời hắn.

 

Đừng qua đây, nghìn lần đừng qua đây.

 

Nhưng ông trời cố tình không chiều ý ta.

 

Yến Kỳ không nhìn sang ai khác, thẳng tắp xuyên qua đám đông, từng bước đi về hướng chủ vị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng ồn ào xung quanh dần dần lắng xuống, vô số ánh mắt tò mò dồn hết về phía hắn, rồi từ hắn… lại dồn sang ta.

 

Tim ta đập như trống trận, m.á.u trong người gần như đóng băng.

 

Hắn, giữa bao ánh nhìn, dừng lại trước mặt Quận vương và Quận vương phi,

 

vén áo, quỳ xuống, giọng vang dội như chuông đồng.

 

“Yến Kỳ, khấu kiến Lão Quận vương, Quận vương phi.”

 

Lão Quận vương hơi nhíu mày, rõ ràng với sự xuất hiện đột ngột này chẳng vui vẻ gì.

 

Nhưng vẫn trầm giọng đáp:

 

“Miễn lễ.”

 

Thế nhưng, Yến Kỳ không đứng dậy.

 

Hắn vẫn quỳ trên nền đất lạnh, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu, từng chữ từng câu rõ ràng vang vọng khắp yến đường:

 

“Yến Kỳ tài hèn sức mọn, hôm nay mạo muội, kính xin Quận vương và Vương phi, gả Huyện chúa… cho ta!”

 

Hắn điên rồi!

 

Nhất định là hắn điên rồi!

 

Ai mà chẳng biết, hôn ước của hắn với tiểu thư phủ Thái phó đã sớm truyền khắp kinh thành?

 

Ta tức đến phát run, định mở miệng mắng hắn vô sỉ.

 

Nhưng hắn đoạt lời trước, giọng rền vang khắp đại sảnh:

 

“Yến Kỳ đã cùng Thái phó phủ hủy hôn! Ta với tiểu thư Thái phó phủ bát tự không hợp, đây là ý trời!”

 

Sau này ta mới biết, cái gì mà ý trời — đều là một tay hắn sắp đặt.

 

Hắn bỏ ra số bạc khổng lồ, mua chuộc vị thầy hợp bát tự nổi danh nhất kinh thành.

 

Rồi cố ý tung ra tin đồn “bát tự không hợp, hôn sự tan vỡ”.

 

Ép Thái phó phủ vì giữ mặt mũi, tự mình đưa thư từ hôn.

 

Còn giờ khắc ấy, ta chỉ thấy hắn nực cười đến tột cùng.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Ta không đồng ý!”

 

Giọng ta dứt khoát như c.h.é.m đinh chặt sắt.

 

“A tỷ ta không đồng ý! Ta càng không đồng ý!”

 

Tiếng A Trạm còn lớn hơn ta,

 

hắn tiến lên một bước, gần như muốn chỉ thẳng vào mũi Yến Kỳ mà mắng:

 

“Yến Kỳ! Khi xưa ngươi khiến A tỷ ta chịu bao nhiêu tủi nhục?

 

Ngươi ở Hầu phủ thì phong quang vô hạn, còn A tỷ ta lại phải một mình mang theo… mang theo cả vết thương rời đi!

 

Giờ ngươi dựa vào cái gì đến cầu hôn nàng? Ngươi có xứng không?”

 

A Trạm bình thường ở triều đình gặp Yến Kỳ,

 

đã phải mỉa mai vài câu, nay càng như muốn xé Yến Kỳ ra nuốt sống.

 

Sắc mặt Lão Quận vương và Quận vương phi cũng khó coi đến cực điểm.

 

Quận vương phi thậm chí trực tiếp ôm lấy ta,

 

rõ ràng bà đã hiểu ra cha đứa nhỏ là ai.

 

Giờ phút này, bà lạnh lùng nhìn Yến Kỳ:

 

“Yến đại nhân, xin mời về cho. Con gái ta, không gả.”

 

Nhưng Yến Kỳ vốn là người cứng đầu không chịu thua.

 

Yến tiệc nhận thân tan trong không vui, nhưng hắn như đã hạ quyết tâm,

 

ngày nào cũng sai người gửi đồ đến Quận vương phủ.

 

Ngày nào cũng tìm mọi cách hẹn ta ra ngoài.

 

Những châu báu, trang sức, gấm vóc lụa là hắn gửi tới —

 

đều bị ta ném trả nguyên vẹn.

 

Còn thiệp mời, không ngoại lệ,

 

toàn bộ bị A Trạm chặn lại, thậm chí có mấy lần, A Trạm và hắn suýt động thủ ngay ở cổng Vương phủ.

 

Cả kinh thành đều đang nhìn Quận vương phủ chúng ta như trò cười.