Tết Này, Con Về Nhà Ngoại

Chương 6



 

Bụi bặm bay lên mù mịt, cuốn theo cả những tâm huyết mà tôi đã vun đắp cho căn nhà này bao năm qua.

Tôi không còn một chút luyến lưu nào nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chiếc ghế duy nhất còn nguyên vẹn được đặt ngay cửa, đặt sẵn bản thỏa thuận ly hôn lên trên đó, rồi cầm lấy chìa khóa xe, ung dung bế con rời đi.

Tôi vừa mới dừng chân ở trạm nghỉ trên cao tốc được một lúc, thì điện thoại đã réo lên inh ỏi.

Giọng của Bùi Minh ở đầu dây bên kia đầy kích động, rõ ràng là đang vô cùng tức giận:

“Cô Minh Nguyệt, có phải cô chán sống rồi phải không?!”

“Tôi khuyên cô tốt nhất là bây giờ mau lập tức ôm con quay về đây xin lỗi tôi, may ra thì tôi còn có thể bỏ qua cho. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức. Đến lúc đó cho dù bố mẹ cô có mang hết tài sản trong nhà đến đây để cầu xin, thì cũng đã muộn rồi!!”

Tôi còn chưa kịp mở miệng đáp trả, thì bố tôi đã không thể chịu đựng nổi nữa, giật phắt lấy chiếc điện thoại. Ông liếc nhìn đứa cháu ngoại đang nằm yên trong tay tôi, rồi bước ra xa hơn một chút và dõng dạc nói:

“Cậu cứ việc báo cảnh sát đi! Cậu muốn báo thì cứ báo!”

“Tất cả những thứ vừa bị đập nát trong căn nhà đó đều do một tay tôi bỏ tiền ra mua, ngay cả những món đồ điện gia dụng cũng là do tôi sắm sửa.”

“Cậu muốn đi kiện thì cũng phải vạch áo cho người ta xem lưng, để cho cả thiên hạ này biết, rốt cuộc cậu là loại đàn ông ăn bám, chỉ chực chờ để moi tiền của nhà vợ, phải không?!”

Ở đầu dây bên kia, vừa nhận ra đó là giọng của bố tôi, Bùi Minh lập tức thay đổi thái độ, ấp a ấp úng giải thích rằng đây chỉ là những mâu thuẫn vụn vặt giữa hai vợ chồng, không cần thiết phải làm kinh động đến các bậc phụ huynh làm gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng bố tôi chẳng buồn nghe thêm một lời nào, ông mắng cho anh ta một tràng rồi dứt khoát tắt máy, chặn số, và xóa luôn cả số liên lạc.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến người bố vốn hiền hòa, ôn nhu của mình lại nổi trận lôi đình đến như vậy, đến nỗi tôi chỉ biết sững sờ đứng nhìn mà không nói nên lời.

Trái lại, bố tôi lại rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, ông bước đến ôm lấy bé con, dịu dàng dỗ dành bằng một ánh mắt chan chứa yêu thương.

Khóe mắt tôi trong phút chốc trở nên ươn ướt, nhưng tôi vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười với bố:

“Chúng ta đi thôi bố ạ, nếu đi muộn nữa thì sẽ không kịp bữa cơm tối mất.”

Tôi gặp lại Bùi Minh là sau khi kỳ nghỉ Tết kết thúc.

Tôi biết thể nào anh ta cũng sẽ tìm đến, chỉ không ngờ rằng lần này anh ta lại dẫn theo cả mẹ chồng đến tận nhà tôi.

Vừa mới nhìn thấy tôi, anh ta đã ngay lập tức quỳ sụp xuống đất, tha thiết cầu xin tôi hãy quay về.

Tôi không hiểu rõ vì sao thái độ của anh ta lại đột ngột thay đổi một cách khác thường đến vậy, chỉ kịp siết chặt đứa con đang ẵm trong tay, rồi lùi lại nấp sau lưng bố.

Thấy dáng vẻ đầy phòng bị đó của tôi, có lẽ Bùi Minh cũng đã hiểu ra điều gì, bèn kể lại một cách tường tận những chuyện mà anh ta đã phải trải qua trong suốt mấy ngày Tết.

Hóa ra, vì tôi đã lái xe đi mất, anh ta cảm thấy vô cùng mất mặt, nên đã đi vay mượn khắp nơi để thuê một chiếc xe sang trọng và lái về quê cho ra oai.

Nhưng khi vừa mới về đến đầu làng, vì muốn tránh một chiếc xe ba gác, Bùi Minh đã cuống quýt đến mức đánh lái loạn xạ, để rồi cả người lẫn xe cùng lộn nhào xuống con mương nước ven đường.