Ta ngồi phịch xuống mép giường, cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Ta đưa hắn tiền và bột mì xong, hắn lại hỏi ta rằng cô có bị đại nhân thu làm thiếp không, còn nói là làm thiếp cũng được, sau này mỗi tháng phải đưa hắn năm lượng bạc. Ta nói cô chỉ là nha hoàn nhóm lửa, hắn liền chửi nữ nhân trong làng không có tiền đồ gì hết.”
“Lần thứ hai ta đến đưa tiền, hắn thấy cô được đại nhân yêu quý liền đòi đến tìm cô. Hắn chưa qua kỳ thi Hương, không thể tham gia thi Hội, liền lấy thanh danh của cô để uy hiếp, viết thư cho đại nhân. Đại nhân sợ hắn nói bậy trước mặt cô, nên phá lệ cho hắn tham gia thi cử.”
“Hắc cô nương, vị hôn phu của cô không phải người tốt, năng lực cũng không được.”
“Lúc đó chắc chắn hắn nghe nói phủ thường đánh ch hạ nhân, sau đó sẽ bồi thường tiền hậu sự phong phú, nên mới để cô một mình lên kinh. Hắn muốn lợi dụng mạng sống của cô để kiếm tiền.”
Nhiều năm trả giá như vậy, trong chốc lát trở thành trò cười.
Ta cười chua chát, mở miệng giọng khàn đặc:
“Tôn đại ca, vì sao lúc đó huynh không nói cho ta biết?”
Tôn thị vệ thở dài: “Hắc cô nương, ban đầu ta cũng định nói, nhưng đại nhân không cho.”
“Vì sao?”
“Lúc đó nếu ta nói, cô có tin không? Chúng ta không thân cũng chẳng quen, nhưng cô và hắn đã quen nhau nhiều năm.”
“Dù ta có nói thì cô cũng không tin, ngược lại còn nghi ngờ người trong phủ, cho rằng chúng ta không mong cô sống tốt.”
“Đại nhân nói đúng, sự trưởng thành của mỗi người đều phải trải qua trắc trở. Chỉ khi cô tự mình trải qua, mới biết con đường phía trước phải yêu bản thân nhiều hơn, đừng dễ dàng tin người khác.”
20.
Ta ở trong phòng một mình hai ngày, Hà Húc cũng không gọi ta hầu hạ.
Đến tối ngày thứ ba, ta chấn chỉnh lại bản thân, rồi đi hầu hạ đại nhân dùng bữa.
Hà Húc đang huấn luyện chim ưng, thấy ta liền để nó tự đi chơi.
“Nhanh như vậy mà đã nghĩ thông suốt rồi?”
Ta ngượng ngùng gật gật đầu, cảm thấy mình như một kẻ ngốc bị hắn chê cười suốt hai năm trời.
“Đại nhân, nô tỳ đã nghĩ kỹ rồi, đợi nô tỳ trả hết công cho ngài, nô tỳ sẽ về làng.”
Hà Húc biến sắc, nhíu mày quay lại nhìn ta: “Tại sao? Lại không lấy chồng, về làm gì?”
“Đại nhân, thật ra nô tỳ không muốn lên kinh thành, người thân của nô tỳ đều ở trên núi trong làng, nếu không phải vì kiếm tiền cho Thôi Xán đọc sách, nô tỳ đã không lên kinh.”
“Ngài và mọi người trong phủ đối xử với nô tỳ rất tốt, nhưng nô tỳ chỉ là người làng, ngoài việc trồng trọt ra chẳng biết làm gì. Nô tỳ không cấp tiền cho hắn đọc sách nữa, ở lại thành cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tình hình hạn hán trong làng cũng dần có biến chuyển tốt hơn, nô tỳ không kén ăn kén mặc, nô tỳ tính trở về làm ruộng.”
Hà Húc nhìn ta không nói lời nào, một lúc sau lộ ra nụ cười trào phúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Trong mắt cô chỉ có hắn thôi sao? Cô ở trong phủ hai năm, nói đi là đi, không chút lưu luyến gì với người trong phủ sao?”
Ta thấy đại nhân có chút tức giận, vội xua tay: “Không phải đâu, nô tỳ không đi ngay bây giờ, nô tỳ chưa trả hết bạc cho ngài, nô tỳ làm đủ ngày rồi mới đi.”
Hà Húc hừ lạnh, vung tay áo, mất hứng bỏ đi.
21.
Mấy ngày sau đó, Hà Húc luôn tỏ thái độ gắt gỏng với ta, lúc dùng bữa còn kén cá chọn canh đủ thứ.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Thịt này mỡ quá!”
“Canh nhạt nhẽo thế này, định qua loa cho ai vậy?”
“Hừ, giờ không kiếm tiền cho nam nhân nữa thì ngay cả nấu ăn cho Hải Đông Thanh cũng chẳng có tâm.”
“Nhìn bát canh này xem, sao không hạ độc ch bản quan luôn đi?”
“Muốn đi thì nói thẳng đi, phí công thế làm gì?”
“Ôi chao, giờ nói không nổi nữa rồi, trước nói một câu là cười ngốc nghếch, giờ nói một câu thì đỏ mắt, hóa ra là bản quan bắt nạt cô sao?”
…
Không những không ưa ta, mà nhìn ai cũng không vừa mắt.
Qua vài hôm sau, ám vệ đại ca lén đến phòng ta.
“Tiểu Hắc.”
Ta đang ngủ say, giật mình bật dậy, nếu không phải thân thủ ám vệ đại ca nhanh nhẹn, suýt nữa ta đã tát bay huynh ấy dính vào tường.
“Sao thế? Đêm hôm khuya khoắt thế này, có chuyện gì sao?”
Ám vệ đại ca mặc đồ đen, thường đứng trong bóng tối.
Nửa đêm nửa hôm nhìn thấy thế này, khiếp người vô cùng.
“Tiểu Hắc, bao nhiêu tiền mới khiến cô ở lại, cô cứ báo giá đi.”
Ta: “…”
“Có chuyện gì sao?”
Ám vệ đại ca ngồi phịch xuống, uống một hơi hết ấm trà lạnh.