Trước đây, những tiểu thư theo bà đến chùa bái Phật, chưa từng có ai ăn ngon miệng cả.
04
Khi đến Từ An Tự, đã quá giờ Ngọ, nhưng vì Thái hậu giá lâm, trong chùa vẫn đặc biệt chuẩn bị sẵn cơm chay.
Bữa chay đầu tiên vô cùng phong phú, nào là há cảo chay, hoành thánh chay, mì chay, còn có thêm bảy tám món rau củ khác, cùng với một chén canh tuyết nhĩ táo đỏ ngọt ngào.
Mặc dù trên đường đi đã ăn không ít, nhưng vừa nhìn thấy những món này, ta lập tức lại đói bụng!
Thấy hai nha hoàn vừa xuống xe ngựa đã vội chạy tới bên ta, ta cố gắng không nhìn vào bàn ăn, nghiêm túc nói:
"Các ngươi cũng mệt rồi, cứ lui xuống ăn đi. Ta ở đây dùng bữa cùng Thái hậu… Được chứ, Thái hậu nương nương?"
Thái hậu mỉm cười gật đầu.
Hai nha hoàn tất nhiên không dám trái lệnh, liền cúi người lui xuống.
Thực ra, trong xe ngựa không hề có đồ ăn, trên đường đi vừa mệt vừa đói vừa khát, bản thân họ còn không có sức, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng tiểu chủ tử ăn bao nhiêu cho vừa.
Không còn ai trông chừng, ta lập tức ăn uống thả ga.
Thái tử Triệu Hành ngồi đối diện, nhìn cô bé mũm mĩm cắm đầu cắm cổ ăn, vô thức gắp một chiếc há cảo.
Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt hắn đen sầm lại, lập tức nhả ra.
Hóa ra là nhân cà rốt…
Hắn ghét nhất là cà rốt!
Cung nữ phụ trách dọn đồ ăn cho Thái tử "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống.
Ta nghe thấy động tĩnh, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu khỏi bát, liếc sang phía đó:
"Điện hạ không thích ăn cà rốt sao? Vậy thì ăn hoành thánh đi, nhân rau tề thái đó."
Cuối cùng, hắn miễn cưỡng ăn hai cái hoành thánh.
Một bữa cơm kết thúc, cung nữ dọn đồ ăn cho ta thì đũa bay vèo vèo, cung nữ dọn đồ ăn cho Thái tử thì lo lắng đến toát mồ hôi.
Thật khó nói, ai mới là người vất vả hơn.
05
Sau bữa trưa, Thái hậu nói muốn đi lễ Phật, để ta và Thái tử tự do hoạt động.
Thái tử bước nhanh ra khỏi trai đường, ta thì lững thững đi phía sau.
Lần này là ăn no quá đi không nổi!
Ta xoa cái bụng tròn vo, đứng ngoài trai đường thở dốc, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
"Nương nương, sao người không bảo Lục cô nương khuyên điện hạ ăn nhiều một chút? Nô tỳ thấy nàng ấy ăn rất tốt mà."
"A Hành có cái tính đó, người ngoài khuyên sao được? Haizz..."
Ta không dám nghe nhiều, vội bước nhanh rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hèn gì Thái tử lại gầy như vậy, hóa ra hắn không thích ăn cơm à?
Cơm ngon thế, sao có người lại không thích ăn cơm nhỉ…
Ta không hiểu nổi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cuộc sống trong chùa thật tốt.
Có thể ăn no là tốt lắm rồi.
Nhưng ta không ngờ, chỉ bữa đầu tiên là được ăn cùng Thái hậu, sau đó mọi người đều tự dùng bữa riêng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vậy là ta lại bị hai nha hoàn mà di nương phái đến kiểm soát việc ăn uống...
Trong trai đường, ai muốn ăn bao nhiêu cũng được, vậy mà họ chỉ cho ta ăn đúng hai cái há cảo mỗi bữa!
Rõ ràng ngoài ta ra, chẳng ai thèm ăn há cảo hết!
Cơn đói khiến ta vắt óc suy nghĩ tìm cách.
Thái hậu bận tụng kinh lễ Phật, ta không dám quấy rầy.
Nhưng ở đây vẫn còn Thái tử điện hạ mà!
Mắt ta sáng rực lên—hắn không thích ăn, mà ta có thể ăn hộ, thế chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao?
Ta thấy mình đúng là thiên tài, liền phủi phủi váy, nói muốn đi gặp Thái tử điện hạ.
Hai nha hoàn chỉ được lệnh quản việc ăn uống của ta, chứ không thể ngăn ta đi đâu, dù họ thừa biết ta chắc chắn định giở trò để tìm đồ ăn, nhưng cũng đành bất lực để ta đi.
06
Thái tử điện hạ hình như lại đang nổi giận, sắc mặt rất lạnh lùng, tiểu thái giám bên cạnh sợ đến toát mồ hôi trán.
Trước khi nói chuyện ăn hộ cơm giúp hắn, ta vốn định hỏi han hắn một chút, nhưng mà…
Ta nhìn thấy một đĩa bánh hoa sen màu hồng nhạt đặt ngay trước mặt hắn.
Lập tức, ta quên sạch mọi chuyện khác, trong đầu chỉ còn lại bánh hoa sen!
Đây là món điểm tâm đặc biệt của mùa hè ở Từ An Tự, nghe nói mỗi năm khi hoa sen trong hậu viện nở rộ, chùa sẽ bắt đầu làm bánh hoa sen, cho đến khi hoa tàn mới ngừng.
Mấy tỷ tỷ từng theo Thái hậu lễ Phật trước đây nói rằng, bánh hoa sen chính là món ngon nhất trong chùa.
Trước khi đến đây, ta đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi!
Hôm qua nghe tiểu sa di nói hoa sen trong hậu viện đã nở rộ, ta vui đến mức nuốt nước miếng liên tục.
Nhưng nào ngờ, chùa chỉ gửi đến hai miếng bánh, vậy mà hai nha hoàn của ta lại nói đây là món ngọt, di nương đã dặn không cho ta ăn.
Sau đó, họ thản nhiên ăn hết bánh ngay trước mặt ta… ăn sạch sẽ luôn!
Lớp vỏ màu hồng kia giòn rụm, bên trong lại có nhân đậu đỏ mà ta thích nhất…
Lúc đó nước mắt ta suýt nữa chảy thành dòng!
Giờ lại trông thấy bánh hoa sen ngay trước mắt, ta còn để ý được chuyện gì khác nữa chứ?!