Nghĩ đến đường ca trong nhà, mỗi lần mua đồ ngon, đều bắt ta gọi một tiếng “ca ca” rồi mới chịu chia cho ta ăn, ta bỗng nhiên cảm thấy mình đã hiểu ra chân lý:
“Thái tử… ca ca, nha hoàn nói bánh hoa sen này ngọt quá, huynh cũng không thích ăn phải không? Vậy để muội giúp huynh ăn nhé?”
Hắn mới mười tuổi, lớn hơn ta ba tuổi, gọi một tiếng “ca ca” chắc không sai đâu nhỉ?
Quả nhiên, hắn lạnh lùng “Ừm” một tiếng.
Ta mừng rỡ vô cùng, gọi “ca ca” cũng trôi chảy hơn hẳn:
“Tạ ơn Thái tử ca ca!”
Nói xong, ta một tay một cái, bốc ngay hai miếng bánh hoa sen.
Một đĩa năm cái, ta ăn hết bốn cái rưỡi.
Đúng là hơi ngọt quá, cái cuối cùng ăn không nổi nữa.
No căng bụng, ta thoả mãn chạy ra ngoài.
07
Từ đó, ta ngày nào cũng đến tìm Thái tử ba bữa chính, hai bữa phụ.
Không ngờ, dù người hắn lạnh lùng, nhưng lại rất hào phóng, ta muốn ăn gì, hắn đều đẩy hết cho ta.
Không như đại tỷ của ta, mỗi lần nói chia bánh ngọt cho ta, ta lấy nhiều hơn hai miếng là nàng đã khó chịu ngay.
Nói gì có nấy, hôm nay, nha hoàn cầm thư của di nương đến nói với ta:
"Bây giờ mọi người mới biết lần này Thái tử cũng ở chùa lễ Phật, rất nhiều tiểu thư đều muốn đến. Đại tiểu thư nhà mình cũng đang tìm cách lên chùa ở một thời gian."
Ta lập tức như bị sét đánh ngang tai.
Ta… có hơi sợ đại tỷ.
Từ nhỏ, di nương luôn lấy ta ra so sánh với nàng ấy.
Nàng là con vợ cả, ta là con vợ lẽ.
Nàng ba tuổi đã biết đọc thơ, ta ba tuổi còn nói không rõ ràng.
Nàng trầm tĩnh đoan trang, khí chất tao nhã, ta thì chỉ cần sơ ý một chút là té lăn quay.
Những điều đó cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng điều khiến ta bực nhất chính là vì nàng gầy, nên di nương cứ ép ta phải ốm như nàng ấy.
Nhưng ta là ta, tại sao đại tỷ gầy thì ta cũng không được béo chứ?!
Lần đầu tiên, ta mất hết hứng ăn, ngồi đối diện với Thái tử, ăn còn chậm hơn cả hắn.
*
"Ngươi bị sao thế?"
Thái tử bỗng dưng lên tiếng.
Ta hoàn hồn: "Không có gì..."
"Hừ." Hắn cười lạnh, "Ta vừa ăn mất món nem chay mà ngươi thích nhất, ngươi cũng không phản ứng gì, còn nói không có gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hả? Huynh ăn mất nem chay của muội rồi à?!"
Ta cúi đầu nhìn dĩa, quả nhiên đã trống trơn.
Nếu là bình thường, ta nhất định phải bắt hắn đổi hai dĩa món khác mới chịu.
Nhưng hôm nay, ta không còn tâm trạng.
Nghe ý của di nương, đại tỷ đến đây là vì Thái tử, nếu nàng ấy đến rồi, ta còn có cơ hội ăn cùng hắn nữa sao?
Chắc chắn ta lại bị nha hoàn quản thúc, ép nhịn đói thôi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đằng nào cũng đói, sớm một bữa hay muộn một bữa cũng thế cả, còn gì để bận tâm nữa?
Nghĩ vậy, ta càng cảm thấy chán nản, dứt khoát bỏ đũa xuống, đứng lên rời đi.
Thái tử lại không cho ta đi, một tay kéo ta lại:
"Bí ngô nhỏ, hôm nay ngươi còn chưa ăn cơm, rốt cuộc là sao đây?"
"Bí... bí ngô nhỏ?!" Ta không tin nổi, chỉ vào mình.
"Ngươi tròn vo, không giống bí ngô à?"
Thấy ta không phục, hắn kéo ta vào gian phòng của hắn, lấy ra một bức tranh.
Bên trái là ta té lăn trong xe ngựa, bên phải là một quả bí ngô tròn xoe ú nụ.
"Hôm đó ngươi lăn thành một cục, còn mặc váy màu cam vàng, vậy mà còn bảo không giống?"
Ta cứng họng.
Hắn vẽ như vậy, lại nói thế này, đến cả ta cũng thấy… có vài phần tương đồng thật!
"Vậy nên, bí ngô nhỏ, rốt cuộc ngươi bị sao?"
Ta vốn không định nói, nhưng bị hắn trêu ghẹo một hồi, không hiểu sao lại buột miệng kể hết chuyện đại tỷ sắp lên chùa.
"Ở đâu có đại tỷ, mọi người đều chỉ thích nàng ấy. Nếu không phải do nàng không muốn đến, ta đâu có cơ hội đi theo Thái hậu? Giờ nàng muốn đến rồi, chắc chắn ta sẽ bị đuổi xuống núi…
Vừa nói, ta càng cảm thấy chán nản.
Ở Từ An Tự, không có đại tỷ để so sánh, không có mẹ cả suốt ngày không hài lòng với ta, không có phụ thân, không có di nương, ta sống vui vẻ hơn nhiều.
"Chỉ vì chuyện đó?"
Hắn lại cười lạnh, "Lúc trước bọn họ không muốn đến, bây giờ nói đến là đến? Nghĩ hoàng gia là nhà của nàng ta chắc?"
"Hả?"
"Yên tâm, cứ giao cho ta, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Hắn nói đầy chắc chắn, kéo ta trở lại bàn, ngồi xuống ăn tiếp.
Nhưng trong lòng ta vẫn cứ nghĩ mãi về chuyện của đại tỷ, càng nghĩ càng tủi thân, đến mức không còn tâm trạng động đũa.
"Tuy đi theo huynh thì muội có thể ăn no, nhưng đại tỷ ở nhà đâu có thiếu đồ ăn, tại sao lại nhắm vào huynh chứ? Rõ ràng trong phòng bếp nhỏ của mẫu thân, nàng ấy muốn ăn gì thì có nấy, phụ thân thì mua bánh ngọt của Bảo Vân Lâu cho nàng, chưa từng mua cho muội. Ngay cả cua lông thượng phẩm năm ngoái trong cung ban thưởng, phụ thân được hai con, cũng dâng hết cho nàng."