Nhắc đến cua lông thượng phẩm… đúng là chạm vào nỗi đau của ta, nước mắt lại rơi xuống, lần này không chỉ vì thèm ăn.
Thái tử thấy ta khóc, cảm thấy chuyện này có phần nghiêm trọng, bèn hỏi:
"Vậy muội không được ăn chút nào sao?"
"Có ăn, đại tỷ chia cho muội nửa con. Nhưng thà rằng nàng không chia còn hơn, vì chuyện này, cả nhà tối đó đều khen nàng ấy, di nương thì vừa khóc vừa trách mắng muội, nói muội chỉ biết ăn."
Ta vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói:
"Nhưng… muội chưa bao giờ được phụ thân tặng bánh ngọt của Bảo Vân Lâu, cũng chưa từng nhận được cua lông thượng phẩm ban thưởng từ cung đình. Bọn họ làm sao biết được, nếu muội cũng có, thì muội sẽ không chia cho người khác chứ?"
Những thứ ta chưa từng có, làm sao biết chia sẻ?
Ta mới là người bị ấm ức, vậy mà mắt Thái tử lại đỏ lên theo.
Hắn xoa đầu ta, giọng nói có chút xót xa:
"Thế gian này, lòng người đều thiên vị cả. Phụ thân muội chỉ là không cho muội bánh ngọt và cua lông, còn phụ hoàng ta… ngay cả ngai vàng, ông ấy cũng muốn nhường cho nhị ca ta."
Ta kinh ngạc trợn to mắt.
"Nhưng huynh mới là Thái tử mà?"
"Ừm, ta sinh ra đã là Thái tử, nhưng gần đây, đám đại thần cứ dâng tấu chương, nói ta quá yếu ớt, không gánh vác nổi trọng trách, muốn phụ hoàng lập Thái tử khác."
Vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng "phịch, phịch", một loạt thái giám cung nữ quỳ rạp xuống đất.
Đại thái giám hầu hạ hắn run rẩy nói:
"Điện hạ… cẩn trọng lời nói!"
Lúc này, thiếu niên chỉ cao hơn ta một chút bỗng nắm chặt tay, gương mặt hiện rõ khí thế uy nghiêm của Thái tử, trong mắt ẩn chứa bi thương lẫn phẫn nộ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta lo lắng nhìn hắn, nhưng chỉ sau chốc lát, hắn đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh:
"Muội không muốn ăn nữa thì hay là chúng ta đi du hồ? Nghe nói sen ở hồ sau chùa đang nở rộ, có thể vừa chèo thuyền, vừa ngắm hoa sen."
Hồ sen chính là cảnh đẹp nổi tiếng nhất của Từ An Tự, ta đến đây mấy ngày rồi mà vẫn chưa đi xem, lập tức gật đầu đồng ý.
Hắn ra lệnh cho cung nhân chuẩn bị thuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không cần dặn dò, hạ nhân đã rất chu đáo, sắp sẵn rất nhiều món ăn trên thuyền.
Không chỉ có các món chay của chùa, bánh ngọt, trái cây các loại, mà còn có cả điểm tâm do cung nhân tự làm.
Triệu Hành không cho thái giám cung nữ đi theo, ngay cả người chèo thuyền cũng không cần, tự mình cầm mái chèo, đưa ta chạy thẳng vào sâu trong hồ sen, đến khi không còn nhìn thấy bóng người trên bờ, hắn mới dừng lại.
Chúng ta ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, xung quanh hoa sen và lá sen còn cao hơn cả người, che phủ tạo thành một bóng râm mát rượi.
Hương sen lan tỏa khắp không gian.
Hắn trầm mặc một lúc, rồi tiếp tục nói nốt chuyện ban nãy, chuyện mà vừa rồi đám cung nhân chỉ mới nghe một câu đã sợ đến quỳ rạp.
Lúc này ta mới biết, hóa ra tiên hoàng hậu bị hãm hại lúc sinh nở, khó sinh mà mất. Hắn vừa ra đời đã không còn mẫu thân, sức khỏe cũng yếu bẩm sinh, so với những đứa trẻ khác thì càng ốm yếu hơn nhiều.
Là Thái hậu kiên quyết mới giúp hắn giữ được ngôi Thái tử, nhưng ngay cả như vậy, phe cánh của Nhị hoàng tử vẫn không ngừng nhòm ngó, chưa bao giờ từ bỏ dã tâm của họ.
Lần này, hắn đi theo Thái hậu đến Từ An Tự, là vì số đại thần muốn lập Nhị hoàng tử quá đông, Thái hậu cũng bất lực, chỉ có thể đưa hắn ra ngoài câu giờ thêm chút thời gian.
Lúc này ta mới hiểu, tại sao hắn lúc nào cũng lạnh lùng cau có, hóa ra… hắn đáng thương như vậy.
Nhưng điều ta nói ra lại là:
"Nhưng mà… thức ăn ở đây khó nuốt thế này, huynh không ăn được, chẳng phải càng gầy yếu hơn sao?"
Không trách ta vẫn nghĩ đến chuyện ăn uống vào lúc này đâu, chủ yếu là vì di nương đồng ý để ta đến Từ An Tự, chính là bởi vì bà ấy cho rằng, dựa vào danh tiếng tệ hại của thức ăn nơi này, cùng với kinh nghiệm của những người đi trước, ta ở đây vài tháng chắc chắn sẽ gầy đi.
Thái tử im lặng một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Nhìn muội ngày nào cũng ăn ngon lành như thế, ta còn tưởng muội thấy đồ ăn ở đây ngon."
Hắn nhìn ta ăn, suýt nữa nghi ngờ cả vị giác của mình.
Ta: "…… Muội chỉ không kén ăn, chứ không phải không biết ngon dở."
Lúc này hắn mới nói cho ta biết, Thái hậu hết cách rồi, chỉ có thể chọn lấy độc trị độc, còn nước còn tát:
"Nghe nói, những tiểu thư theo bà ấy đến lễ Phật, sau khi về nhà… đều ăn khỏe hơn hẳn."
Ừm… nghe cũng có lý đấy chứ!
Sau khi trò chuyện một hồi, cuối cùng ta cũng quên mất chuyện đại tỷ, rồi… ta lại đói bụng.