Thái Tử Và Tiểu Tham Ăn

Chương 6



Ta ăn liền hai miếng điểm tâm, sau đó nhìn sang Thái tử, thấy hắn vẫn còn cau mày, có vẻ không muốn ăn, lại liếc sang bát canh trước mặt hắn:  

 

"Thái tử ca ca, bát ngũ bảo rau tươi này huynh không thích ăn, để muội giúp huynh giải quyết nha?"  

 

"Ừm."  

 

"Còn bát chè hạt sen này nữa…"  

 

Hắn dứt khoát đẩy tất cả cho ta, không chút kiên nhẫn.  

 

Ta vùi đầu ăn ngon lành, bỗng nhiên nghe thấy hắn thở dài khe khẽ:  

 

"Lục Ngâm…"  

 

"Dạ?" Ta ngước lên nhìn hắn.  

 

Hắn vươn tay dài, đoạt lấy nửa bát chè hạt sen còn lại trong tay ta, lạnh nhạt nói:  

 

"Muội đúng là biết ăn thật đấy. Di nương muội muốn muội ốm xuống, còn khó hơn Quý phi muốn Nhị ca ta làm Thái tử."  

 

Ta ngẩn người nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu nửa câu sau, chỉ hiểu một chuyện…  

 

Hắn nói ta ham ăn! Còn cướp mất đồ ăn của ta!

 

08

 

Từ hồ sen trở về, Thái tử liền nói muốn đưa ta đến gặp Thái hậu, bảo bà không cho người khác đến chùa ở nữa.  

 

Vừa đến trước cửa phòng Thái hậu, đã nghe bên trong truyền ra tiếng trò chuyện.  

 

"Hừ, ngươi truyền lời về đi, ai gia có Ngâm nhi bầu bạn là đủ rồi, không cần nhiều người đến thế, đừng có đến quấy rầy thanh tịnh của ai gia."  

 

"Thái hậu nói rất đúng. Người ta vẫn bảo 'có ăn là có phúc', nô tỳ thấy cô nương Lục gia đúng là một người có phúc khí. Điện hạ ở bên nàng ấy, dạo này cũng chịu ăn nhiều hơn trước, mấy ngày nay cũng không bị bệnh. Nô tỳ nghĩ, không cần đợi đến lúc hồi cung, thân thể điện hạ e là sẽ khá lên không ít!"  

 

Thái hậu cười ha hả nói:  

 

"Phải rồi, bảo ngự thiện phòng làm mỹ vị trân quý trong cung thì hắn không chịu ăn, đến đây lại đi nhặt nửa miếng bánh hoa sen người ta ăn thừa..."  

 

Nghe đến đây, ta định quay sang hỏi Triệu Hành, liệu có phải ý của Thái hậu là không cho ai khác đến nữa, vậy thì chúng ta không cần vào nói nữa phải không?  

 

Chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn đỏ bừng từ vành tai đến tận chóp tai.  

 

Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã nhanh như chớp mà bỏ chạy mất rồi.  

 

... Nhìn thân thủ này, có vẻ cũng chẳng yếu ớt như lời đồn nhỉ?   

 

*

 

Ta gãi đầu, chẳng hiểu mô tê gì, tự mình quay về phòng.  

 

Đi được nửa đường, ta mới chợt nhớ lại câu cuối cùng của Thái hậu.  

 

Triệu Hành... đã ăn nửa miếng bánh hoa sen ta bỏ lại?  

 

Hóa ra hắn thích món đó à? Khi đó ta thấy hắn chẳng đụng đến cả đĩa, còn tưởng hắn không thích ăn.  

 

Sớm biết thế, ta đã để lại cả một cái cho hắn rồi...  

 

Lúc đó ăn đến bốn cái rưỡi, thực sự là hơi no quá… 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

09

 

Các tỷ tỷ cuối cùng không ai đến được Từ An Tự.  

 

Ta thì ở trong chùa cả ngày quấn lấy Thái tử, ăn chực uống chực, ròng rã suốt hơn hai tháng trời.  

 

Thật không ngờ, thân thể hắn quả nhiên đúng như mong ước của Thái hậu, ngày càng tốt lên.  

 

Chỉ là… sợ rằng di nương của ta sẽ thất vọng.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bởi vì, ta chẳng những không gầy đi, mà còn béo thêm ba cân.  

 

Những ngày ăn no uống đủ quá hạnh phúc, mà cũng trôi qua thật nhanh.  

 

Chớp mắt đã đến lúc Thái tử phải hồi cung cùng Thái hậu, còn ta cũng phải trở về phủ.  

 

Ta thật sự không nỡ rời xa hắn!  

 

Chủ yếu là… ta không nỡ rời xa đống bánh ngọt và điểm tâm không bao giờ vơi bên cạnh hắn!  

 

Nghĩ đến cảnh về phủ chỉ có thể ăn rau cải luộc, ta càng lưu luyến nhìn hắn đến mức suýt rơi nước mắt.  

 

Triệu Hành vừa định bước lên phượng liễn của Thái hậu, lại thấy một nha đầu mũm mĩm đứng đó, đôi mắt hoe hoe đỏ, nhìn hắn đầy quyến luyến không rời.  

 

Hắn khựng bước.  

 

Không hiểu sao, lại buột miệng nói:  

 

"Ngẩn ra đó làm gì? Trong cung còn nhiều món ta không thích ăn hơn, còn không mau theo cho kịp!"  

 

Đưa tiểu thư con nhà thần tử vào cung thực ra không hợp quy củ, nên hắn lập tức xoay người cầu xin Hoàng tổ mẫu:  

 

"Đang đúng mùa đại áp cua, mà tôn nhi tỳ vị hư nhược, không thể ăn thứ đó.  

 

"Chi bằng để nàng vào cung thay tôn nhi ăn vậy."  

 

Đại! Áp! Cua!  

 

Ta vừa đi đến bên cạnh hắn, nghe thấy ba chữ này, mắt liền sáng rực lên, lập tức đầy mong chờ mà ngước nhìn Thái hậu, nước miếng nuốt ừng ực.  

 

Thái hậu nhìn chúng ta bằng ánh mắt tràn đầy từ ái, nhẹ nhàng cười nói:  

 

"Cũng được. Dù sao Ngâm nhi luôn thay con ăn những món con không thích, cũng không thể để con bé ăn không công mãi được.  

 

"Ai gia sẽ phong con bé làm Quận chủ, để nó vào cung bầu bạn với ai gia, thế nào?"  

 

Ta còn chưa kịp quỳ xuống tạ ơn Thái hậu, Triệu Hành đã vui vẻ hơn ta một bước, cao giọng đáp:  

 

"Tạ ơn Hoàng tổ mẫu!"  

 

Ta chớp chớp mắt, nghĩ bụng—  

 

Xem ra trong cung hắn thực sự có rất nhiều món không thích ăn, vô cùng cần ta giúp đỡ đây mà! 

 

10

 

Xuân đi thu đến, ta đã ở trong cung tám năm.  

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com