Những năm qua, ta sống trong cung gấm vóc lụa là, ăn ngon mặc đẹp, nhưng không biết từ khi nào, ta đã gầy đi rất nhiều.
Dù ta có khoác lên người bộ xiêm y màu cam, thì cũng chẳng còn chút dáng dấp của một bí ngôi nhỏ) nữa.
Nhưng Thái tử vẫn cứ gọi ta là Bí ngô nhỏ, đặc biệt là mỗi khi tranh giành đồ ăn với ta.
Mỗi lần hắn giành phần thắng, đều sẽ đắc ý mà cười nói:
"Bí ngô nhỏ, ta lại thắng rồi!"
Ta nghĩ… chắc ta gầy đi là do hắn!
Hắn càng ngày càng ăn khỏe, lại suốt ngày tranh giành đồ ăn với ta!
Hắn đã không còn là Thái tử khi bé từng nhường hết đồ ăn cho ta nữa.
Trước đây, hắn chỉ cao hơn ta một chút, giờ thì đã cao hơn ta gần một cái đầu.
Khi ta ngày càng gầy đi, hắn lại ngày càng cường tráng, cưỡi ngựa b.ắ.n cung tinh thông xuất chúng, có thể bách bộ xuyên dương.
Nhưng… cho dù có bị hắn giành đồ ăn đến thế nào, ta vẫn thích ở trong cung, hoàn toàn không muốn về nhà.
Thái hậu đã thay ta từ chối mấy lần thỉnh cầu đón ta hồi phủ của phụ thân.
*
Năm nay, phụ thân lại dâng tấu, xin đưa ta về nhà.
Ta đã mười lăm tuổi, đến lúc phải hồi phủ chờ chọn hôn sự.
Lời thỉnh cầu này hợp tình hợp lý, Thái hậu cũng không tiện từ chối thêm, chỉ có thể để ta hồi phủ.
Sắp phải trở về ngôi nhà xa cách bấy lâu, không hiểu sao ta lại có chút e dè.
Rõ ràng trên đường đi, phụ thân đối xử với ta rất khách khí, không còn hở chút là bắt bẻ như khi ta còn nhỏ.
Cả triều đều biết, ta là Quận chủ được Thái hậu yêu chiều nhất, hơn nữa ta không còn béo nữa, không cần lo di nương mỗi ngày chỉ cho ta nửa bát cải luộc.
Quả nhiên, sau khi về phủ, mẫu thân, di nương, thậm chí lão phu nhân đều đối xử với ta vô cùng cung kính, còn chuẩn bị một bàn đầy sơn hào hải vị, thậm chí có cả điểm tâm của Bảo Vân Lâu.
Ta nghĩ—
Đúng vậy, ta bây giờ là Quận chủ, mỗi năm còn ban đại áp cua cho phủ.
Ta còn theo Thái tử đọc rất nhiều sách, bọn họ đã không thể nói ta thua kém Đại tỷ tỷ ở điểm nào nữa.
Từ nay về sau, họ cũng sẽ đối xử với ta như đối với Đại tỷ tỷ.
Cắn một miếng bánh chà là cuộn mềm ngọt của Bảo Vân Lâu, cảm giác xa cách và cảnh giác đối với gia đình dần dần tan đi trong hương vị êm dịu ấy.
Nhưng ta không ngờ…
Bọn họ quả thật không nói ta thua kém Đại tỷ tỷ nữa.
Mà là sau bữa cơm, họ đưa ra một đề nghị—
Để ta thay Đại tỷ tỷ xuất giá.
Gả cho Nhị Hoàng tử.
11
Nghe xong lời của lão phu nhân, m.á.u trong người ta như đông cứng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bánh điểm tâm của Bảo Vân Lâu bỗng chốc đè nặng trong dạ dày, khiến ta buồn nôn đến mức chỉ muốn lập tức nôn ra.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta không nhìn bất cứ ai khác, chỉ nhìn chằm chằm di nương.
Tất cả những người khác có thiên vị Đại tỷ tỷ, ta đều có thể chấp nhận.
Nhưng di nương… là người đã sinh ra ta.
Di nương cặp mắt long lanh đẫm lệ, dịu dàng nhìn ta, giọng nói đầy tha thiết:
"Ngâm nhi, con gả vào phủ Nhị hoàng tử, chính là Hoàng tử phi, thật tốt biết bao!"
Ta cười nhạt, khẽ nói:
"Nếu hôn sự này tốt như vậy, vì sao Đại tỷ không gả?
"Con tuy khờ dại, nhưng cũng không muốn tranh đoạt với tỷ ấy."
Di nương vội nắm lấy tay ta, ánh mắt tràn đầy mong đợi:
"Nhị hoàng tử bị thương, tính tình có phần nóng nảy. Nhưng con có Thái hậu che chở, hắn nhất định không dám bắt nạt con.
"Đại tỷ của con dịu dàng yếu đuối như vậy, làm sao chịu nổi?"
*
Ta lạnh lùng cười, giống hệt Thái tử.
Thì ra lòng người thật sự có thể thiên lệch đến vậy.
Thì ra khi lòng đã nguội lạnh, sẽ cười lạnh như thế này.
Thì ra bà ta cũng biết… Nhị hoàng tử bị thương, tàn tật, tính tình bạo ngược.
Một hoàng tử tàn phế, đương nhiên không thể trở thành Thái tử.
Nhị hoàng tử ngã ngựa gãy chân, Thái y chẩn đoán rằng sau này sẽ vĩnh viễn không thể đi lại bình thường.
Chỉ là, bọn họ không biết… chuyện này chính là do Thái tử làm.
Khi hắn bày mưu tính kế, ta cũng ở bên cạnh góp ý giúp hắn.
Bởi vì ta đã sớm biết, tiên Hoàng hậu chính là bị mẹ của Nhị hoàng tử—Lưu Quý phi hại chếc.
Ta ghét cay ghét đắng hai mẹ con bọn họ.
Thái tử từng nói:
"Muốn làm Nhị hoàng tử trở thành Thái tử, còn dễ hơn làm cho ngươi gầy đi."
Bây giờ, ta đã gầy rồi.
Nhưng Nhị hoàng tử… vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành Thái tử!
*
Ta lạnh nhạt quét mắt nhìn bọn họ một lượt, thản nhiên nói:
"Cả triều ai ai cũng biết ta là người của Thái tử.
"Nếu ta bỏ Thái tử để gả cho Nhị hoàng tử, sau này khi Thái tử đăng cơ, các người đã nghĩ đến kết cục của ta chưa?"