Vợ của Chung Thuận chắc chắn là không muốn chút nào nhưng tình hình hiện tại, cô ấy không thể để mẹ chồng xảy ra chuyện gì được nên chỉ đành ôm chặt con mà rơi nước mắt.
Chung Thuận thấy hành động của vợ, trong lòng vô cùng đau khổ. Làm người đàn ông mà nín nhịn mãi, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Xin lỗi em, là do anh không có năng lực..."
Thực ra Chung Hiếu thừa biết em trai mình là người thế nào. Chuyện này, chỉ là... Từ nhỏ cha mẹ đã thiên vị em trai, những năm gần đây hai anh em gặp nhau cũng không nói lời nào. Hơn nữa vợ hắn ta thường càu nhàu, nhà cửa chẳng có thứ gì ra hồn trong khi nhà em trai thì ngày ngày sống sung túc...
Trong khoảnh khắc, trong sân là tiếng khóc của mẹ và hai đứa cháu, còn hai anh em thì im lặng không nói gì.
Nhưng vợ của Chung Hiếu không thể bỏ lỡ cơ hội này. Hôm nay cô ta cố ý kéo họ hàng đến vào ngày làm việc, chuyện này nhất định phải có kết quả rõ ràng.
Vợ Chung Hiếu nói: "Em trai, mình cứ công bằng đi. Nhà chị cũng không đòi nhiều của nhà em, tivi thì để lại cho nhà em nhưng xe đạp và radio chị sẽ mang đi. Đừng nói là chị dâu cả không quan tâm em, hai năm qua nhà em đã dùng trước rồi, chị còn chưa tính toán với nhà em đâu..."
Vợ Chung Hiếu ra hiệu cho họ hàng phía sau, họ bắt đầu định tiến vào nhà của Chung Thuận.
Nhưng làm sao bà mẹ có thể để con út của mình chịu thiệt thòi như vậy. Con út đã bán công việc để chữa bệnh cho bà, bây giờ đồ đạc mà nó tự kiếm được còn phải đem cho nhà anh cả, điều đó thật không công bằng. Bà mẹ bám chặt khung cửa, quyết không buông tay!
Giữa trưa nắng gắt, một cảnh tượng thế này khiến Tô Dĩnh và Tô Dụ đứng ngẩn người nhìn...
Điều kỳ lạ là dù xem từ nãy đến giờ, hai chị em vẫn không hiểu được ai đúng ai sai trong câu chuyện này!
Tô Dĩnh nghĩ ngợi một lúc rồi kéo tay một bà cụ bên cạnh hỏi: "Bà ơi, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Bên nào đúng, bên nào sai thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng bà cụ cũng không biết rõ, bà ấy nhăn mặt lắc đầu: "Bà cũng chưa rõ lắm, trước đây nhà họ sống rất tốt, sau đó mẹ già bị bệnh rồi hai anh em họ bất hòa, không qua lại với nhau nhiều nữa. Thỉnh thoảng cũng có cãi nhau vài lần nhưng chưa bao giờ lớn chuyện như hôm nay!"
Bà cụ này cũng là hàng xóm nhiều năm của nhà Chung Thuận, cũng là vợ của công nhân nhà máy cơ khí nhưng đến giờ bà ấy vẫn còn mơ hồ, không dám giúp đỡ vì không biết bên nào là đúng. Nếu lỡ giúp nhầm thì sao!
Tô Dĩnh: "..."
Cô hiểu rồi, tại sao không ai dám lên tiếng can ngăn cả! Hóa ra mọi người đều không rõ sự tình!
Nhưng cứ để như vậy cũng không ổn. Không thể để mẹ của Chung Thuận lo lắng đến mức sinh bệnh thêm được. Hơn nữa Tô Dĩnh biết rõ việc Chung Thuận bán công việc để chữa bệnh cho mẹ là sự thật.
Theo trực giác, Tô Dĩnh cảm thấy bên Chung Thuận có vẻ đang bị ức hiếp...
Vì vậy Tô Dĩnh không tiếp tục đứng xem nữa, cô kéo Tô Dụ chạy đi rất nhanh, gió tạt vào miệng khiến Tô Dụ không kịp hỏi câu nào.
Nhà máy cơ khí ở công xã Thịnh Vượng này là một chi nhánh của nhà máy chính của tỉnh, hiện có khoảng hai nghìn công nhân, dù không nhiều nhưng cũng được coi là một nhà máy quốc doanh chính quy, có đầy đủ các bộ phận cần thiết.
Chỉ sau vài phút, Tô Dĩnh kéo Tô Dụ chạy tới chốt bảo vệ của nhà máy để báo cáo.
Tô Dĩnh vừa thở hổn hển vừa hét: "Chú bảo vệ ơi, không xong rồi! Khu nhà của nhà máy đánh nhau rồi, nhiều người lắm!"
Chú bảo vệ đang ngồi trực vốn đang mơ màng, nghe thấy vậy lập tức tỉnh táo hẳn. Việc gia đình của công nhân nhà máy mà có chuyện gì thì thật phiền toái!
Sau đó bảo vệ chạy đi gọi người từ bộ phận bảo vệ của nhà máy. Trưởng phòng bảo vệ dẫn người theo hai chị em Tô Dĩnh chạy thẳng đến nhà Chung Thuận.