Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 359



Nhưng Lưu Dương nhanh chóng đổi giọng: "Nhưng em cứ yên tâm, đại đội chúng ta thật sự chưa từng xảy ra chuyện bắt nạt nữ thanh niên trí thức. Trong căn nhà bọn tôi ở còn có những chị đã sống ở đây hơn mười năm, chỉ cần em làm việc của mình một cách yên phận thì không có vấn đề gì. Nhưng bình thường em cũng phải cẩn thận, chẳng hạn như hồi năm kia, ở thôn bên cạnh có hai thanh niên nam nhân lúc xã viên đi vệ sinh đã lén cắt tai con la của đại đội để nấu ăn. Trong thôn, những con vật này còn quý giá hơn cả người. Tôi nghĩ em sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng nếu có ai mời em ăn gì đó mà cảm thấy không hợp lý, em cũng nên cẩn thận."

Nhưng Lưu Dương không biết rằng trong đại đội này từng có vụ nữ thanh niên trí thức bắt nạt đàn ông độc thân trong thôn.

Lúc này Ninh Quyên gật đầu lia lịa: "Em nhớ rồi, chị Lưu, em chắc chắn sẽ không tùy tiện ăn đồ của đại đội và người dân trong thôn! Cũng sẽ tránh xa những con vật ấy!"

Chiều nay, Ninh Quyên đã hiểu rõ tầm quan trọng của con la rồi. Đại đội trưởng còn nói một con la trong vụ mùa có thể thay thế ba bốn lao động khỏe mạnh, nó thực sự rất có giá trị.

Ninh Quyên vừa tốt nghiệp trung học đã được gia đình sắp xếp vào làm trong nhà máy, công việc còn là loại ngồi văn phòng nhàn rỗi. Do từ nhỏ đã được gia đình bảo bọc kỹ lưỡng, tính cách cô ấy rất đơn giản, ngoài việc đặc biệt yếu đuối thì Ninh Quyên là một người khá dễ chịu.

Khi gia đình gặp chuyện, cô ấy đã đi làm được mấy năm, vì vậy Ninh Quyên và Lưu Dương, nam thanh niên cùng cô ấy lúc này có tuổi tác không chênh lệch nhiều. Thêm vào đó, mặc dù Lưu Dương và nam thanh niên không đến từ thành phố lớn như Hải Thành nhưng ít nhất họ cũng là dân thành phố, ba người có nhiều chủ đề chung để nói. Với sự có mặt của họ, Ninh Quyên cũng dần thả lỏng hơn, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng còn nở nụ cười vui vẻ.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi Lưu Dương và nam thanh niên đưa Ninh Quyên đến trước cổng nhà Tô Dĩnh, Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục trong sân nhà họ ngửi thấy hơi người lạ, lập tức "gâu gâu" vài tiếng.

Trời nóng bức, Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục đã lớn phổng lên, mỗi lần chạy vài vòng quanh thôn về, cơ thể chúng gần như bốc hơi nóng, từ tháng trước chúng đã không ngủ trong phòng khách nữa, lúc này cả hai đang nằm dưới chân tường cạnh chuồng heo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy tiếng sủa đó khiến Ninh Quyên sợ đến xanh mặt, đôi mắt to tròn trên gương mặt trắng nõn của cô bé bắt đầu ươn ướt, giọng cô ấy run rẩy: "Em... em sợ chó..."

Người ta thường nói, càng nhìn người đẹp dưới ánh trăng thì càng đẹp, nam thanh niên đi cùng lúc này đã ngây người, quên mất mình cần phải nói gì.

Thực ra Ninh Quyên vốn định kết hôn vào năm sau, gia đình cô ấy đã chọn được một gia đình môn đăng hộ đối, đối phương là một sinh viên ưu tú của trường đại học Công Nông Binh. Nhưng sau khi gia đình Ninh Quyên gặp chuyện, hôn lễ đổ vỡ.

Nhưng bây giờ Ninh Quyên chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến việc nam thanh niên nghĩ gì, tất cả những gì cô ấy nghĩ đến lúc này là... Trời ơi, có chó, có chó, có chó, có chó!!!

Đến giờ cũng đã hơn 9 giờ tối, từ lâu đã quá giờ đi ngủ bình thường của nhà Tô Dĩnh. Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đều đã ngủ say, chỉ còn lại Tô Dĩnh và Lưu Lan Hương ngồi bên chiếc đèn dầu tự chế với ngọn lửa nhỏ bằng hạt đậu tương, chờ đợi trong phòng khách.

Nghe thấy Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục sủa, Tô Dĩnh lập tức đứng dậy,"vèo" một cái chạy từ phòng khách ra sân để mở cửa.

Vừa chạy, cô vừa hét: "Mẹ để con, mẹ nghỉ đi!"

Làm sao cô có thể để Lưu Lan Hương tiếp xúc với thanh niên trí thức mới được chứ, cô sợ chuyện buổi chiều bị bại lộ!

Lưu Lan Hương cảm thấy vô cùng hài lòng, con cái lớn rồi biết thương mẹ rồi!