Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 360



Khi Tô Dĩnh mở cửa, cô phát hiện ra cô bé tội nghiệp Ninh Quyên đang trốn sau lưng Lưu Dương và nam thanh niên, vẻ mặt lo lắng.

Lưu Dương trông rất ngượng ngùng, còn nam thanh niên thì căng thẳng toàn thân.

Lưu Dương nghĩ, chó dễ thương vậy, sợ cái gì chứ!

Nam thanh niên nghĩ, trời ơi, cô ấy đang nắm lấy áo của mình!

Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục đã chạy đến sau lưng Tô Dĩnh, tò mò nghếch đầu qua cửa, cố gắng nhìn xem ai đã đến vào giờ này, có phải họ mang đồ ăn ngon đến không nhỉ?

Nhìn thoáng qua, Tô Dĩnh biết ngay Ninh Quyên sợ chó. Cô kéo cánh cửa lại một chút, sau đó quay lại nói với Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục: "Về phòng khách đi!"

Nhưng Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục không chịu đi, lưỡi thè ra, đuôi vẫy liên tục, rõ ràng không muốn rời đi.

Hai chú chó này mới được 7 tháng tuổi, đang trong giai đoạn phát triển mạnh. Mỗi khi ăn cơm, chúng cứ như bầy sói vồ mồi, lúc nào cũng ở trong trạng thái thèm thuồng.

Vì vậy khi Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục ngửi thấy mùi gì đó thơm ngon trong chiếc túi mà người đàn ông đang xách, chúng cứ đứng lì tại chỗ không chịu đi, mắt nhìn Tô Dĩnh đầy hy vọng, mong cô cho chúng chút gì đó ngon ngon.

Nhưng Tô Dĩnh thầm cười lạnh, không nghe lời à?

Tô Dĩnh ngồi xổm xuống, cởi một chiếc giày của mình, vừa giơ lên, hai chú chó tinh ranh lập tức "vèo" một cái chạy thẳng vào phòng khách, thậm chí Tô Tiểu Ngũ, con ch.ó ranh mãnh còn biết dùng mũi và miệng để đóng cửa phòng khách lại.

Hừ, đồ ăn ngon tuy thơm thật nhưng cái m.ô.n.g của chó còn quan trọng hơn, chị cả nổi giận muốn đánh chó rồi... chạy thôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Dĩnh nhanh chóng hét lên: "Mẹ ơi, mẹ đừng ra, giữ hai con ch.ó lại! Thanh niên trí thức mới sợ chó!"

Xem cô thông minh chưa, cố gắng tránh cho mẹ mình tiếp xúc với Ninh Quyên, như vậy Ninh Quyên sẽ không có cơ hội nói lỡ lời. Thật tuyệt vời!

Lúc này Ninh Quyên cũng thò đầu nhìn vào trong sân nhà Tô Dĩnh, sau khi xác nhận rằng thật sự không còn nguy hiểm nữa, Ninh Quyên mới sợ hãi vỗ ngực, mắt đẫm lệ nói với Tô Dĩnh: "Cảm ơn em nhé, cô bé!"

Tô Dĩnh khoát tay nói: "Ồ, không có gì đâu, thực ra chúng nó thường ngày rất ngoan mà..."

Ừ, lời này nghe có vẻ không thuyết phục lắm...

Nhưng điều này không quan trọng, Tô Dĩnh không nói thêm, nhanh chóng tạm biệt Lưu Dương và nam thanh niên rồi đưa Ninh Quyên thẳng vào sân sau, tuyệt đối không để Ninh Quyên có cơ hội gặp và nói chuyện với mẹ mình!

Trong sân sau có bốn phòng trống, do Tô lão tam khi còn sống đã xây cho bốn đứa con. Vừa rồi Lưu Lan Hương đã dọn dẹp xong phòng của Tô Dĩnh, chuẩn bị cho Ninh Quyên ở.

Sau khi vào phòng, Tô Dĩnh mang đến một chiếc đèn dầu tự chế bằng chai nhựa, sau đó nói với Ninh Quyên: "Chị Ninh Quyên, thời gian này chị cứ ở tạm đây nhé. Nhà em không có điều kiện lắm, trong phòng này cũng chẳng có tủ hay đồ đạc gì, chị cứ để đồ trên giường đi. Chắc là đến mùa thu, khi hoàn thành điểm thanh niên trí thức, chị không cần phải ở đây đến mùa đông đâu. Còn việc ăn uống, nếu chị muốn ăn một mình trong phòng này thì cũng được, hoặc có thể ra sân trước ăn cùng chúng em, tùy chị."

Ninh Quyên vội nói: "Chị... chị tự ăn trong phòng này được rồi!"

Chuyện gia đình xảy ra quá đột ngột, đến giờ Ninh Quyên vẫn còn ngơ ngác, cô ấy hoàn toàn chưa thể quen với việc ăn uống chung với dân thôn, gắp thức ăn trong cùng một bát nên tự nhiên cô ấy chọn ăn một mình trong phòng.

Tô Dĩnh nghĩ thầm, như vậy thì càng tốt cho gia đình mình.

Sau đó Tô Dĩnh tiếp tục nói: "À đúng rồi, chiếc đèn dầu này em cho chị mượn, dầu bên trong là nhà em mua bằng tiền, không thể để chị dùng miễn phí được..."

Nghe đến tiền, Ninh Quyên lại rất sẵn sàng. Cô ấy lập tức lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn từ chiếc túi to của mình, đưa cho Tô Dĩnh nói: "Chị sẽ trả tiền! Chị không muốn dùng đồ nhà em mà không trả tiền, chị để tạm em mười đồng, khi nào chị đi, em tính xem chị đã dùng gì thì cứ trừ vào đó, không đủ thì chị sẽ bù thêm!"