Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 361



Tô Dĩnh hơi choáng váng vì tờ tiền mệnh giá lớn này. Chẳng phải chị gái này chi tiền quá dễ dàng sao! Đây là một tờ mười đồng đó! Không sợ nhà mình giữ luôn à? Bây giờ chẳng có ai làm chứng là nhà mình đã nhận tiền, nếu lừa gạt chị ta, chị ta cũng chẳng biết kêu ai...

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tô Dĩnh vẫn quyết định nhận tiền. Với kiểu chi tiền hào phóng này, giữ tiền trong tay mình còn hơn, sau này trừ xong rồi trả lại là được, khỏi phải để người khác lừa chị ta mất.

Tuy vậy Tô Dĩnh vẫn thận trọng nói: "Nói trước nhé, nhà em không phải đang làm ăn với chị đâu, không có chuyện buôn bán gì ở đây cả. Nhà em hoàn toàn là giúp đỡ nhau thôi. Nếu chị không dùng đèn dầu, có thể tự nghĩ cách khác càng tốt, nhà em cũng đỡ phiền."

Nghe xong, Ninh Quyên vội đáp: "Chị biết mà, chị biết mà, chị không nói lung tung đâu! Cảm ơn tấm lòng tốt của nhà em!"

Tô Dĩnh ngẩn ra, Ninh Quyên nói chuyện dễ chịu đến mức làm cô đột nhiên không biết nói gì...

Đúng lúc đó, bụng Ninh Quyên kêu lên, cô ấy vẫn chưa ăn tối.

Lúc chiều đại đội đã thông báo cho các hộ gia đình chuẩn bị cơm tối cho thanh niên trí thức mới và nhà Tô Dĩnh cũng đã chuẩn bị. Tô Dĩnh định mang cơm cho Ninh Quyên.

Tuy nhiên Tô Dĩnh hơi lo lắng rằng cô tiểu thư đến từ Hải Thành này sẽ không quen với cách ăn uống của họ nên cô nói trước để phòng.

Tô Dĩnh nói: "Chị Ninh Quyên à, đồ ăn nhà em không phải cao lương mỹ vị gì đâu, thường chỉ có cháo ngô hoặc canh rau bắp cải thôi, cũng không có thịt trong đó đâu. Tiền đại đội cấp không đủ để mua thịt ăn mỗi bữa. Nếu chị ăn không quen, có thể tự tìm cách khác..."

Nhưng ngay khi nghe đến chuyện ăn uống, Ninh Quyên, người vừa rồi còn chỉ ấm ức lập tức rơi nước mắt.

Ninh Quyên bắt đầu lục lọi trong chiếc túi lớn của mình, lôi ra một, hai, ba, bốn, năm tờ tiền mệnh giá lớn cùng một đống phiếu lương thực và phiếu thịt rồi nhét hết vào tay Tô Dĩnh: "Em gái ơi, chị thực sự không thể ăn nhiều ngô và thô lương như vậy. Em làm ơn kiếm cho chị chút thịt, trứng, gạo trắng được không? Từ nhỏ chị chưa bao giờ thiếu những thứ này hu hu hu..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chiều nay ở Cung Tiêu Xã của công xã, Ninh Quyên đã mua một ít bánh quy và kẹo để ăn vặt nhưng cô ấy không mua thịt và gạo vì không thể xách nổi.

Tô Dĩnh đứng đó, bị nhét vào tay một nắm tiền và phiếu, bối rối: "..."

Không phải, chị ta đã sống cuộc sống thế nào trước đây chứ?

Chị ta quá yếu đuối rồi!

Tô Dĩnh thở dài, ngồi xuống mép giường bên cạnh Ninh Quyên, nghiêm túc nói: "Những lời này chị đừng nói lung tung ra ngoài. Nếu chị nói ra sẽ gây chuyện lớn, không chỉ cho chị mà còn có thể liên lụy đến gia đình chị nữa..."

Tô Dĩnh không tiện nhắc đến chuyện của chú Ninh Quyên, lẽ ra cô không biết chuyện này.

Nghe xong, Ninh Quyên lại khóc to hơn, vừa lau nước mắt vừa nói: "Chị biết, chị biết mà. Chị chỉ thấy em đáng tin lắm nên mới dám nói với em..."

Lưu Dương đã nói với Ninh Quyên rằng không được tùy tiện ăn đồ nhà dân nên Ninh Quyên nghĩ tốt nhất là đưa tiền ra, như vậy cả hai bên đều có lợi, chắc chắn có thể thỏa thuận được.

Hơn nữa lúc này người mà Ninh Quyên đang ở cùng là Tô Dĩnh, cô bé mà chiều nay Ninh Quyên đã gặp. Lúc đó Ninh Quyên có cảm giác ngay rằng Tô Dĩnh rất đáng tin cậy, việc đại đội trưởng Vương Đại Lực sắp xếp Ninh Quyên đến nhà Tô Dĩnh thực sự khiến Ninh Quyên rất vui.

Vì vậy Ninh Quyên cũng không phải người ngốc, chỉ là trước đây cô ấy không phải lo nghĩ điều gì, mọi việc đều được cha mẹ sắp xếp cho mình. Nhưng khi cuộc sống thực sự dồn người ta đến bước đường cùng, Ninh Quyên cũng bắt đầu học cách tự suy nghĩ và tính toán.

Nhà Tô Dĩnh hiện không có gạo trắng nhưng vẫn còn mấy chục cân thịt khô.