Hồi trước giám đốc xưởng thịt đã cho nhà Tô Dĩnh nửa con heo, Lưu Lan Hương sợ thịt sẽ bị hỏng nên cả nhà đã ăn thả cửa suốt hơn một tháng mà vẫn không hết. Cuối cùng còn lại mấy chục cân, thịt bắt đầu có mùi nên Tô Dĩnh đã nấu chín rồi phơi khô làm thịt khô để mấy đứa trẻ và Lưu Lan Hương có thể nhấm nháp dần.
Nhưng dù cho Ninh Quyên có tỏ ra ngây thơ vô hại đến đâu, Tô Dĩnh cũng không dám ngay lập tức làm ăn với Ninh Quyên về số thịt trị giá 50 đồng, cô sợ c.h.ế.t khiếp mất!
Còn về trứng gà, mấy con gà mái ít nhất phải nuôi thêm ba bốn tháng nữa mới đẻ trứng nên cũng không có trứng gà.
Vì vậy Tô Dĩnh nói: "Nhà em nghèo lắm, bây giờ cũng không có gì đâu. Chị cố gắng chịu đựng một chút, chờ đến Chủ nhật em đưa chị lên Cung Tiêu Xã mua. Nhưng mà phải đi bộ 8 tiếng đấy..."
Ninh Quyên khóc rống lên: "888... 8 tiếng đồng hồ... Hôm nay đi cả buổi chiều, chân chị đã sưng hết cả rồi... Chị không thể đi nổi 8 tiếng đâu hu hu hu..."
Tô Dĩnh nghe cô ấy rống mà đau cả đầu bèn nói: "Được được, chị đừng khóc nữa, em sẽ nghĩ cách giúp chị. Nếu cứ khóc ầm lên, để hàng xóm nghe thấy lại tưởng nhà em bắt nạt người rồi mai họ đổi chị sang nhà khác đấy!"
Ninh Quyên không muốn bị chuyển sang nhà khác, cô ấy sợ!
Ninh Quyên vội vàng đưa tay bịt miệng, chỉ dám thút thít khe khẽ.
Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu chị yên tâm, em sẽ giúp chị mua ở Cung Tiêu Xã nhưng phải đợi đến Chủ nhật, vì bình thường em phải đi học. À, chị đừng nói với mẹ em về chuyện hôm nay chị thấy em nhé, em trốn học đi đón các chị, mẹ mà biết thì sẽ giận lắm..."
Ninh Quyên chẳng dám nói gì thêm, lập tức hứa chắc chắn sẽ không nói lung tung!
Sau khi hai bên đã thỏa thuận xong, Tô Dĩnh vào bếp chuẩn bị bánh ngô và canh rau cho Ninh Quyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong khi Ninh Quyên ngồi ăn trong phòng, Tô Dĩnh không quên dặn dò: "Chị đừng có kể chuyện em giúp chị mua thịt và gạo trắng ra ngoài nhé, chuyện chị mua gì ở Cung Tiêu Xã cũng đừng nói, còn cả những gì chị từng ăn uống trước đây cũng không được kể. Tóm lại, từ giờ ở trong thôn, chị nên nói ít thôi. Em sợ chị lắm, chị ngây thơ quá mà!"
May mắn thay, mặc dù Ninh Quyên có phần yếu đuối nhưng cô ấy biết nghe lời, gật đầu đồng ý hết mọi điều Tô Dĩnh dặn dò.
Nghe lời người khác thì có cơm mà ăn, Tô Dĩnh hy vọng Ninh Quyên có thể yên ổn mà sống ở thôn này.
Sau khi Ninh Quyên ăn xong, Tô Dĩnh dọn dẹp bát đũa, bảo Ninh Quyên đi ngủ rồi quay lại bếp rửa bát.
Dọn dẹp xong xuôi, Tô Dĩnh trở về phòng khách.
Lúc này Lưu Lan Hương đã buồn ngủ đến mức gục xuống bàn nhưng Tô Dĩnh vẫn đánh thức mẹ dậy.
Lưu Lan Hương vừa mở mắt, Tô Dĩnh đã đưa thẳng cho bà sáu tờ tiền mệnh giá lớn và một đống phiếu lương thực, phiếu thịt.
Lưu Lan Hương: "..."
Gần đây vì Tô Dụ phải lo chuyện nấu ba bữa ăn nên đã hơn một tháng cậu bé không có thời gian chạy lên núi vào buổi sáng để "nhặt" đồ săn về. Nhưng Lưu Lan Hương vẫn luôn tin rằng con trai út của mình có tài năng đặc biệt trong việc nhặt đồ săn, tối nay bà còn dặn dò các con rằng nhà hiện có người ngoài, nếu lần sau có nhặt được con mồi thì không nên mang về nhà nữa mà hãy ăn luôn trên núi rồi hãy về.
Ngoài ra lương thực nhà họ cũng cạn kiệt, chỉ còn vài chục cân thịt heo khô đã phơi khô hết nên chẳng còn mùi vị gì, lại không chiếm diện tích, bình thường cất vào tủ khóa lại là chẳng ai phát hiện. Thóc gạo trong hầm cũng chỉ còn vài bắp ngô, chẳng còn gì dư thừa nên Lưu Lan Hương mới yên tâm cho thanh niên trí thức ở nhờ.
Nhưng lúc này Lưu Lan Hương lại nảy sinh ý nghĩ khác, bà bàn với Tô Dĩnh: "Dù sao thịt nhà mình cũng sắp hết rồi, hay là bảo thằng út đi lên núi nhiều hơn rồi chúng ta ăn chung trong bữa..."
Nhưng Tô Dĩnh lập tức ngăn mẹ lại, không để bà tiếp tục suy nghĩ nguy hiểm đó.