Mí mắt trái của Tô Tiểu Ngũ bị sưng lên, sưng rất cao, còn mí mắt phải của Tô Tiểu Lục cũng sưng, sưng cũng cao, giống như hai anh em mà lại sưng đối xứng một cách hoàn hảo!
Vừa hay Tô Dụ nghe thấy tiếng động của Tô Dĩnh và Tô Mậu trở về nhà, bèn bê hai chén từ trong bếp bước ra.
Tô Dụ hỏi Tô Dĩnh và Tô Mậu: "Uống nước mật ong ngọt không?"
Thật ra bi kịch của hai con ch.ó nhà họ Uông xảy ra như thế này ...
Sáng sớm, khi Tô Dụ vừa dẫn theo hai chú chó Tô Ngũ Ngũ và Tô Tiểu Lục đến khu vực mục tiêu nằm sâu trong núi của con sông lớn, chưa kịp leo lên cây thì một thứ to màu đất vàng đã từ trên cây rơi xuống. Vật to đó trông giống như cái đĩa, khi đột ngột rơi xuống đất không báo trước đã vỡ làm hai mảnh...
Sau khi hoàn hồn, dường như Tô Dụ nghe thấy dưới chân vang lên tiếng "vo vo" rùng rợn!
Tô Dụ chỉ thốt lên: "...".
Ngay lúc đó, cậu không dám cúi đầu nhìn xuống mà hét lên một tiếng: "Chạy!"
Sau đó Tô Dụ không quay đầu lại, chạy thẳng về phía thượng nguồn của con sông.
Thật ra phản ứng của Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục cũng không kém gì Tô Dụ.
Nhưng chúng lại tham ăn...
Chạy được một lúc, Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục không thể cưỡng lại được sự cám dỗ ngọt ngào từ phía sau.
Vậy nên Tô Tiểu Lục quay đầu nhìn về bên trái, bị ngòi ong đ.â.m trúng mí mắt trái.
Còn Tô Tiểu Lục quay đầu nhìn về bên phải, cũng bị đ.â.m trúng mí mắt phải bởi một con ong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu hát nổi tiếng thật không lừa dối lũ chó...
Chỉ vì nhìn đàn ong thêm một cái... Từ đó không thể quên được gương mặt của mình!
Khi đó cả Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục đều "gào" lên một tiếng rồi bắt đầu chạy thục mạng và trong phần còn lại của cuộc đời, chúng không thể quên được loài sinh vật đau đớn biết "vo vo" này.
Ong nhỏ, vo vo vo là "trùm" của dòng văn học đau thương trong giới loài chó.
Có lẽ đối với hai con chó, loài ong nhỏ giống như Hách Kiện Tráng đối với anh họ Tô Mưu, đều là kiếp nạn không thể tránh khỏi trong cuộc đời.
Nhưng may mắn là sau đó khi thấy đàn ong phía sau không thể thoát khỏi, Tô Dụ đã quyết đoán dẫn theo Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục nhảy xuống sông và cả ba nhanh chóng trôi theo dòng nước về hạ lưu, không lâu sau đó đã thoát khỏi đàn ong.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tô Dụ còn sử dụng kỹ thuật truyền thống là khoan gỗ lấy lửa để làm một bó đuốc rồi quay lại chỗ tổ ong bị vỡ, cướp được tổ ong lớn từ tay số ít ong còn lại.
Sau đó Tô Dụ thấy hai mí mắt của hai con ch.ó bị sưng quá xấu xí, bèn dẫn chúng đến trạm y tế của Trương lão đầu gặp mẹ của chúng là Trương Đại Lang.
Trương Đại Lang thấy hai đứa con xấu xí này thì khinh bỉ nói, thật tham ăn, thật sự làm mất mặt loài chó!
Sau khi Trương lão đầu rút ngòi ong khỏi mí mắt của Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục, ông ấy còn cẩn thận kiểm tra một hồi và phát hiện ra thật ra chúng bị ong đốt không quá nghiêm trọng, phản ứng của chúng cũng khá nhanh, vừa bị đốt là quay đầu chạy nên thậm chí không cần phải bôi thuốc, chỉ cần hai ba ngày là tự hết sưng.
Tô Dụ vừa định nói rằng cậu không mang theo tiền, sẽ trả tiền khám sau nhưng Trương lão đầu đã đề nghị mua lại tổ ong mà cậu mang đến.
Tổ ong hoang dã là một loại dược liệu quý, có thể giảm đau và chữa các bệnh như phong thấp, viêm mũi nhưng tốt nhất không nên ăn trực tiếp vì bên trong chứa nhiều chất thải và vi khuẩn, cần dùng theo chỉ định của bác sĩ mới có hiệu quả.
Vì vậy cuối cùng khi Tô Dụ dẫn hai con ch.ó với mí mắt sưng húp về nhà, không chỉ tay cậu cầm một lọ mật ong hoang dã mà Trương lão đầu đã giúp lấy ra mà còn có thêm hai mươi đồng.
Thực ra tổ ong hoang dã mà Tô Dụ lấy được không quá to, tổ ong hoang dã thực sự lớn đến mức ngay cả người lớn cũng không thể nhấc nổi.
Nhưng hai mươi đồng cũng không ít, buổi trưa khi về nhà, Lưu Lan Hương vui mừng ra mặt.