Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 397



Lúc này sau khi nghe xong câu chuyện, Tô Dĩnh và Tô Mậu đều không biết liệu chuyện họ gặp phải có kỳ lạ hơn hay không, hay chuyện của Tô Dụ và hai con ch.ó sáng nay kỳ lạ hơn.

Nhưng lúc này sau khi đưa hai bát nước mật ong, Tô Dụ lén nhìn quanh trước sau rồi rút ra năm đồng từ túi hạt dưa trong áo khoác và đưa cho Tô Dĩnh.

Tô Dụ khẽ nói: "Thật ra tổ ong hoang dã bán được hai mươi lăm đồng, khụ khụ..."

Anh hai Tô Mậu: "...".

Khá lắm cậu em!

Anh bà Tô Thành: "..."

Hay lắm, ngay cả anh cũng bị em giấu cả ngày!

Tô Dĩnh ngay lập tức nhanh tay cất năm đồng vào túi.

Tô Dĩnh khen ngợi: "Làm tốt lắm!"

Tô Dụ mỉm cười, nhe ra hàm răng trắng rồi dẫn hai con ch.ó vào bếp.

Tô Dụ gọi: "Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, đi, cho chúng mày ăn đồ ngọt nào-"

Mắt của Tiểu Ngũ và Tiểu Lục vẫn còn sưng húp, vui vẻ vẫy đuôi: "Gâu!"

Nhà của Tô Dĩnh lúc này thật bình yên nhưng bên nhà anh họ Tô Mưu thì không như vậy.

Anh họ Tô Mưu Tô Mưu gần như đã phát điên!

Hiện tại Tô Mưu không dám thò đầu ra khỏi cổng nhà, chỉ sợ một lúc bất cẩn sẽ gặp phải cái quần tất trắng khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch!

Thật là... Nếu bị quần tất trắng phá hủy, ai sẽ khóc đây?

Thật ra Lư Đản có chút khó hiểu không biết anh trai của cậu ấy đang làm gì. Nhưng chẳng phải việc hôm nay chị Đại Nha đã giao phó hết rồi sao? Vậy thì chắc là không đến lượt cậu ấy can thiệp đâu nhỉ?

Lư Đản nhíu mày lắc đầu rồi tập trung tiếp tục giặt đồ dơ của cháu trai, cháu gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai đứa nhỏ Tô Ngũ Nhất và Tô Lao Động càng ngày càng biết ăn, cũng càng ngày càng biết thải, một ngày không gặp mà như cách ba thu, số tã bẩn tích lũy nhiều đến mức tưởng như cao bằng ba mùa thu!

Lư Đản đành chấp nhận số phận, cứ thế mà giặt, không còn cách nào khác, làm con trai trong nhà này là phải có khả năng gánh vác trời bằng nửa bé gái.

Cuối cùng sau khi ngóng trông mãi, Tô Mưu cũng được thỏa nguyện khi cha Tô nhị bá của anh ấy trở về!

Tô nhị bá về nhà cùng với Tô nhị đại nương, lúc này Tô Hương Tú đã làm gần xong bữa tối. Tô nhị bá đang định rửa tay để ăn cơm thì bị Tô Mưu lôi vào một góc.

Vẻ mặt Tô Mưu đầy lo lắng, miệng há ra nhưng lại không nói thành lời, đến khi câu nói đến miệng thì lại thấy khó mở lời...

Nhưng đối mặt thì vẫn phải đối mặt, cuối cùng Tô Mưu cố nén cảm giác ghê tởm để kể lại những gì mà Lư Đản và mọi người gặp phải hôm nay, cũng như suy đoán của Tô Dĩnh.

Tô nhị bá: "... !"

Tô nhị bá vốn đã không mấy to khỏe, ngay lập tức loạng choạng vài bước.

Sau một lúc, Tô nhị bá đột ngột kéo Tô Mưu vào trong nhà chính và nói: "Cha phải đi tìm đại đội trưởng! Con ngoan ngoãn ở nhà đợi, không được đi đâu hết!"

Sau đó Tô nhị bá vội vàng chạy ra khỏi nhà, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lúc này Tô nhị đại nương và Tô Hương Tú đã dọn xong bữa tối lên bàn, đang chờ mọi người trong nhà cùng ăn cơm thì tình cờ thấy Tô nhị bá lại chạy ra ngoài.

Tô nhị đại nương bèn gọi với ra ngoài: "Lão đầu! Ông đi đâu thế?"

Nhưng Tô nhị bá đang vội vã, không quay đầu lại.

Tô Mưu khẽ nói với vẻ đầy áy náy: "Khụ... Khụ khụ... Mẹ à, mẹ cứ ăn trước đi, để phần cho con và cha là được..."

Lúc này hai đứa nhỏ Tô Ngũ Nhất và Tô Lao Động đã ngủ say nên Lưu Phương cũng ngồi ăn cùng bàn.

Lưu Phương hỏi Tô Mưu: "Sao anh cũng không ăn?"

Tô Mưu không dám kể cho Lưu Phương nghe tin tức kinh thiên động địa này, vì nếu kể ra rằng chồng mình bị một lão đàn ông khác nhắm tới, lỡ đâu Lưu Phương sợ hãi đến mức mất sữa thì sao?

Vì vậy Tô Mưu chỉ ấp a ấp úng nói: "Nóng... Nóng quá, mọi người cứ ăn trước, cứ ăn trước đi..."