Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 419



Ninh Quyên đã sớm biết về chuyện Tô Dụ thường xuyên chạy bộ buổi sáng và được bác sĩ dặn là cần rèn luyện sức khỏe, vì vậy cô ấy cũng không thấy có gì bất thường khi chạy theo.

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ sau mùa thu hoạch, hầu như các gia đình đều không dậy sớm. Ở nông thôn, họ không có khái niệm về cuối tuần, chỉ có khoảng thời gian này và mùa đông là có thể nghỉ ngơi. Những lúc khác trừ khi ốm nặng, nếu không thì ai cũng phải đi làm. Không đi làm thì không có công điểm, không có công điểm thì không được chia lương thực mà bị đói thì khổ lắm.

Tóm lại, hôm nay các gia đình trong thôn đều dậy muộn, ăn sáng muộn, thậm chí có thể kéo dài thành hai bữa trong ngày. Nếu lũ trẻ con chưa no bụng thì cũng không có sức ra ngoài chơi, vì vậy khi Tô Dụ dẫn Ninh Quyên, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục đến chân núi phía sau vào khoảng 7 giờ sáng, nơi này vẫn chưa có ai.

Nhưng Tô Dụ không dám dừng lại ở chân núi mà nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng, nếu không lỡ có con thỏ nào nhảy ra sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch "nói dối" của cậu.

Tô Dụ và Tiểu Ngũ, Tiểu Lục chạy nhanh phía trước, trong khi Ninh Quyên thì phát hiện một mảng rau dại ở dưới chân núi.

Ninh Quyên gọi Tô Dụ: "Tiểu lão Tứ! Tiểu lão Tứ, ở đây có rau dại, chúng ta hái trước đi?"

Tô Dụ quay đầu lại, chớp mắt vài cái rồi nhỏ giọng nói: "Chị Ninh Quyên, theo em, em dẫn chị đến chỗ tốt hơn!"

Ninh Quyên trước giờ chỉ đi đến chân núi phía sau cùng Tô Dĩnh và Lưu Lan Hương, chưa bao giờ vào sâu trong rừng nhưng cô ấy nghĩ rằng Tô Dụ là người địa phương, chắc cậu biết những chỗ tốt mà mình không biết. Vì vậy cô ấy bỏ qua mảng rau dại ở chân núi rồi nhanh chóng chạy theo Tô Dụ vào sâu trong rừng.

Sau hơn nửa năm chạy bộ trên núi, Tô Dụ đã ghi nhớ kỹ địa hình của vài ngọn núi quanh đây.

Còn ước mơ chạy dọc theo con sông lớn bên ngoài thôn để đến biên giới và xem thử bọn mũi lõ trông như thế nào thì cậu vẫn chưa thực hiện được. Chủ yếu là vì quãng đường chạy quá xa mà trước đây Tô Dụ phải quay về nhà nấu bữa sáng, sau đó lại đến mùa thu hoạch nên cậu vẫn chưa tìm được thời gian phù hợp.

Nhưng Tô Dụ ước chừng sẽ có cơ hội trước Tết, vì chị Tô Dĩnh đã nghỉ học, không cần học cách làm đại đội trưởng nữa, chắc là trước khi vào đông, cậu sẽ không phải nấu bữa sáng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này Tô Dụ dẫn theo hai chú chó và Ninh Quyên, chạy một mạch qua hai ngọn núi.

Nhiệt độ mặt đất trong rừng rất thấp, độ ẩm trong không khí cao, vì vậy các cành cây và lá cây đều phủ đầy sương giá.

Ninh Quyên là người Hải Thành, mấy ngày nay nhiệt độ ở thôn Thanh Sơn đã thấp hơn mức nhiệt thấp nhất trong cả năm ở Hải Thành vài độ. Lúc này nhiệt độ ở đây khoảng chừng 0 độ, mà đây là lần đầu tiên Ninh Quyên nhìn thấy sương giá trong rừng, cô ấy bị cảnh tượng này cuốn hút.

Nhưng khoảnh khắc Ninh Quyên mải mê ngắm cảnh cũng là lúc Tô Dụ có cơ hội để "nói dối".

Khi Ninh Quyên đang mải nhìn xung quanh trong rừng, Tô Dụ cùng với Tiểu Ngũ và Tiểu Lục nấp sau một gốc cây lớn, lặng lẽ quan sát tình hình xung quanh.

Tô Dụ âm thầm đếm: Một, hai, ba... năm mươi chín... Đến rồi!

Chỉ thấy từ hướng mà Tô Dụ và cả nhóm vừa đến, một con gà rừng lông vằn lớn lao nhanh tới!

Tô Dụ gọi to: "Chị Ninh Quyên, chị nhìn xem kia là gì kìa!"

Nghe thấy tiếng gọi, Ninh Quyên lập tức bừng tỉnh, khi nhìn theo hướng tay Tô Dụ chỉ, cô ấy há hốc miệng: "Ôi trời! Là gà rừng!"

Đây là thịt đấy!

Mặc dù trước đó Ninh Quyên đã đặt thịt với Lưu Đại Xuyên nhưng Lưu Đại Xuyên mỗi tháng chỉ giao thịt vào đầu tháng, mà giờ đã gần cuối tháng rồi, thịt của Ninh Quyên đã ăn hết từ lâu. Thêm vào đó, những ngày mùa thu hoạch vừa qua thật mệt mỏi nên nhìn con gà rừng béo mập này... Ninh Quyên thèm thuồng.