Cuối cùng đến đêm nay, mọi người mới được thưởng thức hương vị thơm ngon của thịt gấu.
Hôm nay ai cũng không có kinh nghiệm chế biến thịt gấu nên vẫn theo thói quen làm nhiều món khác nhau, nướng, hầm, xào... đều có cả.
Mọi người ngồi đó ăn no căng bụng, ngoại trừ Tô Dụ tội nghiệp.
Vì m.ô.n.g bị đánh sưng, cậu chỉ có thể nằm sấp trên giường ăn, không thể ngồi nên bụng không thể căng lên.
Tô Dụ vừa ợ vừa nằm sấp trên giường nhà Ngũ Lỗi, nước mắt lăn dài: Hu hu hu hu hu hu!!!
Sáng ngày hôm sau, sau khi nằm ở trạm y tế hai ngày, cuối cùng Tô Đại Trân đã hạ sốt thành công. Trương lão đầu đồng ý cho về nhà nhưng mọi người lớn trong nhà đều đang học Đại Trại ngoài đồng, vì vậy mấy người Tô Dĩnh đã giúp đỡ đưa Tô Đại Trân về nhà.
Trước đó Tô Dĩnh đã dặn dò Ninh Quyên, bảo cô ấy tạm thời ở chung với Tô Đại Trân trong một phòng, tiện thể trông nom chút và quan sát xem liệu Tô Đại Trân có ý định gì khác không.
Khi về đến căn phòng sau viện của Ninh Quyên, Tô Đại Trân làm theo yêu cầu của Tô Dĩnh trước đó, xin lỗi Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ.
Để được ở lại nhà Tô Dĩnh, Tô Đại Trân lớn tiếng xin lỗi: "Trước đây chửi bới mọi người là lỗi của chị, chị xin lỗi!"
Mấy người em trai nghe xong, không nói là tha thứ hay không vì bọn họ phải làm theo lời chị cả nói, sống chung một thời gian rồi xem xét, đánh giá xem Tô Đại Trân có thực sự giúp đỡ gia đình và thay đổi thái độ như đã hứa không.
Hơn nữa chị cả đã nói rằng dù có ghét Tô Đại Trân, họ cũng có thể hợp tác tạm thời, nếu Tô Đại Trân không tốt, họ sẽ đuổi chị ta ra ngoài. Dù sao hiện tại, Tô Đại Trân đang cầu xin gia đình họ, hừ!
Vì vậy anh hai Tô Mậu đứng đầu tiên, nói trước: "Lời xin lỗi của chị chúng tôi đã nhận, chị có thể ở tạm nhà chúng tôi nhưng chúng tôi không thích chị. Nếu chị có ý đồ xấu, chúng tôi sẽ đuổi chị ra ngoài!"
Bây giờ các anh chị đều có mặt, hơn nữa lại ở nhà mình, anh ba Tô Thành thêm phần tự tin: "Tôi sẽ luôn theo dõi chị! Chị không được giở trò xấu đâu!"
Dù biết rằng chắc chắn Tô Đại Trân không dám làm gì xấu với gia đình mình vì vẫn còn cần dựa vào chị mình, Tô Dụ cũng không muốn tỏ ra khác lạ nên cậu học theo: "Theo dõi chị!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Đại Trân nghĩ trong lòng, theo dõi thì theo dõi, dù sao lần này cô ta chắc chắn sẽ ở bên cạnh nhân vật chính, sao có thể làm điều xấu được? Làm vậy chẳng phải lại biến thành vai phản diện nhỏ bé sao...
Cô ta không muốn làm kẻ vô dụng, lần này cô ta muốn làm người thắng cuộc trong cuộc đời!
Vì vậy Tô Đại Trân tự tin đập vào n.g.ự.c mình: "Các em cứ theo dõi, chị nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!"
Tô Mậu và Tô Thành nghĩ rằng mình đã tỏ ra rất hung dữ nhưng tại sao Tô Đại Trân lại không hề lo lắng gì cả? Là do chị ta quá giỏi đóng kịch hay là đang nói thật?
Anh hai Tô Mậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định dù sao thì bọn họ cũng không thể thua khí thế, chị cả đã nói bọn họ có thể hợp tác vì lợi ích nhưng không được làm kẻ nhu nhược.
Vì vậy Tô Mậu cố gắng nghiêm mặt, chống hông nói ra một câu: "Chị biết thế là tốt!"
Sau đó mấy anh em trai không còn gì để nói, dùng tay bấm nhau phía sau lưng, thật là khó để giả vờ hung dữ...
May mắn thay, Tô Dĩnh lên tiếng kịp thời, vẫy tay nói: "Được rồi, các em ra ngoài chơi đi, Tô Dụ, lo cơm trưa nhé."
Mông vẫn còn đau nhưng Tô Dụ ngoan ngoãn đáp: "Vâng, chị!"
Rồi mấy anh em trai thở phào nhẹ nhõm, chạy vội về phía trước sân như một cơn gió.
Khi trong phòng chỉ còn lại Tô Dĩnh và Tô Đại Trân, Tô Dĩnh hỏi Tô Đại Trân: "Chị có đồ thay không? Có lương thực không?"
Tô Đại Trân lắc đầu: "Không có."
Cô ta chỉ có bộ áo bông và quần bông trên người, đó là đồ của anh trai cô ta là Tô Đại Nghiệp để lại từ trước. Còn về quần áo thay... có phải ý là quần áo mùa hè không? Cô ta không mang theo...
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Đại Trân thấy rằng điều này không phải là vấn đề, cô ta nói: "Chị có thể về nhà ăn trộm mang về!"