Lúc trước Tô Đại Trân nói không cần gì chỉ để nhanh chóng rời khỏi nhà nhưng vì cha mẹ quá nhẫn tâm, hai ngày cô ta sốt mà họ không hề đến thăm, chỉ có em họ Đại Nha mang cơm tớ nên Tô Đại Trân quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, tự mình lấy lại mọi thứ!
Tô Dĩnh: "..."
Ăn trộm đồ của chính nhà mình à...
Điều này cũng hợp lý đấy!
Tô lão thái thái bước chân nhỏ tiến đến cửa, lượn một vòng phát hiện đám em trai không có ở đây rồi nhỏ giọng hỏi Tô Đại Trân: "Chị chắc chắn chứ? Sẽ không bị phát hiện chứ?"
Thật là phấn khích quá!
Tô Đại Trân tự tin đáp: "Tất nhiên rồi, trước đây nhà có bao nhiêu lương thực chị đều sắp xếp, quần áo cũng do chị giặt, cất ở đâu chị đều biết rõ, lần này chị dọn đi hết. Cung Thục Trân, con mụ đó chắc chắn sẽ chiếm căn phòng của chị để chứa đồ, chị ta và anh chị muốn cướp nhà từ tay em trai chị mà!"
Tô Đại Trân đắc ý, ai cũng tưởng cô ta ngốc chứ cô ta biết tất cả nhé!
Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc, thấy cũng có lý, dù sao cô đã thành công vài lần rồi...
Vì vậy Tô Dĩnh nói: "Vậy chị cứ nghỉ ngơi vài ngày đã, chờ hồi phục rồi hẵng về làm... chuyện ấy. Và nhớ sau này đừng nói những từ như "đồ hèn" này nọ ở nhà, mấy em trai nghe thấy không hay đâu, chú ý dùng từ văn minh."
Tô Đại Trân nhìn Tô Dĩnh một lúc, vẫn không hiểu nên hỏi thẳng: "Thế nào là dùng từ văn minh?"
Tô Dĩnh: "..."
Đúng rồi, bây giờ chưa có 24 chữ giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa mà...
Tô Dĩnh nói: "Nói chung, ở nhà không được chửi bậy, hiểu chưa?"
Tô Đại Trân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tô Dĩnh lại hỏi: "À đúng rồi, chị nói trước đây chị có tiền, vậy chị có bao nhiêu tiền?"
Chị ta còn có thể moi tiền từ tay Tô đại bá và Tô nhị đại nương cơ à?
Khá là giỏi đấy chứ...
Nhưng khi nhắc đến chuyện này, Tô Đại Trân lại vô cùng tự hào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta mỉm cười rồi ngồi xuống giường bắt đầu cởi giày, cởi xong giày thì bắt đầu cởi áo bông, sau đó là cởi cả quần bông...
Tô Dĩnh hoảng sợ lùi lại hai bước.
Một mùi chua xưa cũ bốc lên ngập tràn khắp không gian!
Tô Dĩnh hỏi: "Chị làm gì đấy?"
Tô Đại Trân cười hề hề rồi bắt đầu lục tìm trong đống quần áo và giày dép. Cô ta nhanh chóng lôi ra một đống tiền phiếu ẩm ướt.
Tô Đại Trân đếm kỹ từng tờ từng tờ rồi ngẩng cao đầu nói: "Trả hết viện phí cho Trương lão đầu còn hơn một trăm mười tờ nữa!"
Tô Dĩnh: "..."
Trời ạ, không phải ít đâu nhỉ!
Tô Dĩnh hỏi Tô Đại Trân: "Ông ta và bà ta chịu đưa cho chị nhiều tiền thế này sao?"
Tô Đại Trân gật đầu: "Cha mẹ chị rồi cả anh trai, chị dâu và em trai, dù là ai cũng thế, bắt chị làm việc thì phải trả tiền. Nấu cơm rồi sưởi ấm mỗi bữa thường 5 xu, bữa tối có thêm món phức tạp là 1 hào, giặt một chậu quần áo 3 xu, lên núi nhặt củi mỗi giỏ là 1 xu, còn nhiều nữa..."
Tô Dĩnh: "..."
Rõ ràng là chị cũng khá chăm chỉ đấy nhỉ.
Thực ra Tô Dĩnh định tìm cách dụ dỗ lấy số tiền của Tô Đại Trân, nếu sau này chị ta đi kể chuyện gia đình ra ngoài thì sẽ không trả lại. Còn nếu Tô Đại Trân chịu ở lại ngoan ngoãn thì sẽ đưa lại cho chị ta sau.
Nhưng mà bây giờ...
Mùi quá chua, thật sự không thể chịu nổi!
Tô Dĩnh thở dài, nói với Tô Đại Trân: "Tiền thì chị tự giữ lấy nhưng nhớ cho kỹ, nếu có bất cứ chuyện gì trong nhà bị đồn ra ngoài thì chị phải cuốn gói... phải rời khỏi đây!"
Quá mạo hiểm... vừa mới nhắc chị ta về việc dùng ngôn từ văn minh...
Tô Đại Trân cam đoan: "Không vấn đề gì! Chị chắc chắn sẽ không nói!"
Tô Dĩnh gật đầu: "Chị cứ nghỉ ngơi tốt vài ngày đã, khi khỏe lại thì bắt đầu làm việc. Ngô đã phơi khô nhưng chưa tách hết hạt. Còn áo bông của chị thì phải tháo ra giặt sạch. À mà, bao lâu rồi chị chưa tắm? Đừng có nói là có chấy nhé... Chị tự đun nước ở sân sau tắm được không?"