Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 531



Năm ngoái Tô Dụ còn chưa thực sự kiểm soát tốt cơ thể mình nhưng nhờ việc tập luyện không ngừng và tuổi tác ngày càng lớn, năm nay cả sức mạnh và khả năng của cậu đã phục hồi đáng kể. Tuy chưa thể sánh ngang với người lớn nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi, Tô Dụ đã vượt trội rất nhiều.

Vì vậy những trò chơi như ném bao cát, đào giun đất hay vớt cá con ở ao hồ thực sự không phù hợp với cậu nữa... Nhưng cậu không thể từ chối, vì nếu từ chối, cô bé mũm mĩm Vương Nha Nha sẽ bắt đầu trề môi và những đứa trẻ khác sẽ thay phiên tấn công cậu bằng giọng nói nhõng nhẽo của chúng.

Ví dụ như bây giờ, một đám trẻ đang đứng trước cửa nhà Tô Dụ để gọi cậu ra chơi.

Vương - mũm mĩm - Nha Nha nói: "Tô Dụ, tụi mình chơi trốn tìm đi!"

Tô Dụ nắm chặt khung cửa nhà, cả cơ thể toát ra vẻ kháng cự: "Tớ không chơi đâu."

Vương Nha Nha phồng má, trề môi.

Những đứa trẻ khác nói:

"Đi mà, Tô Dụ, cậu giỏi chơi trò làm sói lắm mà!"

"Đi mà, tớ còn nửa viên kẹo đây!"

"Nhà tớ có hai hạt dưa!"

"Cậu ăn đi..."

Tô Dụ bước lùi: "Được rồi, được rồi, tớ sẽ chơi! Đừng đưa hạt dưa vừa ngậm cả buổi ra trước mặt tớ nữa!"

Tô Dụ đành chấp nhận, trong khi đám trẻ mất mười phút để trốn, cậu chỉ mất chưa đến một phút để tìm ra hết.

Tô Dụ thở dài ngao ngán: "Hai cậu trốn trên đống củi, ba cậu ở góc hẻm, một cậu ở trên cây gần đường mòn và người trong nhà vệ sinh, tớ khuyên cậu nên ra đi, nhà Tôn đại nương không có giấy vệ sinh đâu, ngồi lâu thì làm sao mà đi được..."

Đám trẻ con la lên:

"Wow! Tô Dụ, cậu giỏi quá!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tớ đã nói là cậu chơi trò làm sói rất giỏi mà!"

"Tụi mình chơi đá cầu đi!"

"Được đó!"

Tô Dụ: "..."

Không, không, tớ không muốn nữa, không muốn đâu!

Cuối cùng, sau khi hai đứa trẻ nhỏ ở nhà Tô Nhị Bá vừa tròn một tuổi, đúng vào dịp sau ngày Quốc tế Lao động, Tô Dụ không chịu nổi nữa. Cậu đi tìm chị gái Tô Dĩnh.

Tô Dụ nghiêm túc nói: "Chị ơi, em muốn đi học, em không muốn chơi nữa."

Tô Dĩnh mỉm cười hài lòng: "Em có chí tiến thủ là tốt nhưng đừng vội vàng. Sau này khi em bắt đầu đi học, em sẽ không còn nhiều thời gian để chơi nữa đâu."

Tô Dụ nói với vẻ nghiêm túc: "Chị à, em không thích chơi, em chỉ muốn đi học thôi, cho em đi học đi."

Hãy để em đi học... Ai lại muốn chơi trò "xem con giun nào dài hơn" chứ!!!

Tô Dĩnh nghĩ một lúc, mỗi đứa trẻ có cách giáo dục riêng, ví dụ với Tô Mậu không thích học toán nên cần phải hướng dẫn theo sở thích của nó. Nhưng đối với Tô Dụ, một đứa trẻ thích học và thông minh, việc hạn chế ham muốn học tập của em ấy có lẽ là không cần thiết.

Cuối cùng Tô Dĩnh nói: "Thực ra cũng không phải không được học sớm, nhưng em đã học gần hết kiến thức lớp ba rồi. Nếu cứ học tiếp thì cũng không có gì mới mẻ cả."

Tô Dụ đã từng nghe lỏm những buổi học bồi dưỡng toán mà Ninh Quyên dạy cho Tô Mậu và đã nắm được kiến thức toán lớp một và hai. Sau đó cậu đã tự học sách toán lớp ba nên thực tế, Tô Dụ đã gần như nắm vững hết kiến thức của ba lớp đầu tiểu học.

Nhưng đây không phải lần đầu Tô Dụ gặp tình huống này! Hồi xưa ngay cả thái phó cũng nói rằng cậu gần như không cần ai dạy dỗ. Chỉ cần cung cấp sách và giải đáp thắc mắc, cậu có thể tự học mọi thứ.

Vì vậy Tô Dụ thử đề nghị: "Vậy thì em nhảy lớp?"

Tô Dĩnh suy nghĩ thêm một lúc rồi nói: "Em có thể chờ đến năm sau để bắt đầu học tiểu học, như vậy chỉ là học sớm hơn một năm, không quá nổi bật. Nhưng nếu muốn nhảy lớp thì không thể nhảy thẳng lên lớp bốn được, tốt nhất là nhảy từng lớp một để tránh gây sự chú ý từ những người có ý đồ xấu, em hiểu chứ?"

Dù kiến thức tiểu học rất đơn giản, bài kiểm tra cũng không khó nhưng vì Tô Dụ quá thông minh, Tô Dĩnh lo lắng cậu có thể thu hút sự chú ý không cần thiết từ những người muốn nghiên cứu trí tuệ hay sức khỏe của cậu.