Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục vẫy đuôi lười biếng, đầu hơi nghiêng về phía sân trước, như muốn nói: “Thêm thịt? Anh có dám qua mặt người phụ nữ dữ dằn kia không?”
Tô Dụ tự hào ưỡn cái bụng nhỏ ra: "Xem thường ai thế? Anh có thể lén lút đưa cho dưới gầm bàn mà!"
Ánh mắt của Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục lập tức sáng lên: "Được rồi! Đào ngay đây!"
Thế là cả hai bắt đầu cào vào chỗ mà Tô Dụ chỉ, rất nhanh đã đào được một cái hố nhỏ.
Tô Dụ bước tới, chôn các hạt ngọc đủ màu sắc xuống rồi lấp đất lại như cũ. Sau đó cậu chỉ vào chỗ đất đã lấp và ra lệnh: "Giẫm lên!"
OK, đội chó xuất trận, làm việc của hai như một, rất nhanh đã dẫm chặt lại chỗ đất khiến nó gần như khôi phục hoàn toàn như ban đầu.
Tô Dụ hài lòng gật đầu rồi tiếp tục làm cây trâm gỗ mun của mình.
Thực ra vào cuối năm 1975 còn xảy ra một sự kiện thứ ba, đó là Tô Hương Tú và Đại Hắc Ngưu lại có thêm một đứa con nữa.
Đứa con nhỏ của họ Trương Kiến Quân mới hai tuổi mà giờ Tô Hương Tú lại mang thai. Không còn cách nào khác, Tô Hương Tú quyết định chuyển về nhà cha mẹ ruột ở, đợi đến khi cả hai đứa trẻ lớn hơn chút thì mới quay lại đội binh sinh sống.
Phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu cũng rất có năng lực, vào cuối năm đã được thăng chức thành đoàn trưởng, còn cấp trên cũ của anh ấy chính là người quen cũ của Tô nhị bá – Đoàn trưởng Uông đã được điều đi nhận công tác tại một quân khu khác.
Trước mùa thu hoạch năm sau, Tô Hương Tú sinh con thứ hai, đặt tên là Trương Vị Dân.
Nhưng Vị Dân lại là con trai khiến Tô Hương Tú tức giận, dùng nắm đ.ấ.m sắt nhỏ của mình đánh đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu mấy lần vì Tô Hương Tú muốn có một cô con gái mềm mại đáng yêu giống như em họ Đại Nha hồi nhỏ!
Tuy nhiên, Tô nhị bá và Tô nhị đại nương thì rất vui, vì bây giờ trong nhà đã có bốn đứa cháu rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có Tiểu Ngũ Nhất và Tiểu Lao Động 5 tuổi, còn có Tiểu Kiến Quân 3 tuổi và Tiểu Vị Dân vừa mới sinh.
Thế là chỉ có mỗi anh họ Tô Mưu là bị tổn thương, vì năm nay anh ấy vẫn không thể về nhà ăn Tết nhưng dường như chẳng ai buồn vì điều đó, mọi người đều vui vẻ quay quanh bốn cục bông nhỏ đáng yêu kia!
Anh họ Tô Mưu khóc lóc: Làm đàn ông thật khó khăn!!
Bọn trẻ nhà Tô Dĩnh ngoài giờ học cũng thường xuyên chạy sang nhà Tô nhị bá.
Đối với Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ, cuối cùng trong gia đình cũng có thêm mấy đứa trẻ để tha hồ chơi đùa với chúng khi chúng còn chưa có sức phản kháng!
Nhưng với Tô Dĩnh, việc cô đến nhà Tô nhị bá còn có một lý do khác.
Sau khi sinh con, Tô Hương Tú sống cùng Tiểu Kiến Quân và Tiểu Vị Dân ở nhà cha mẹ, trong khi đội binh cũng đang trong mùa thu hoạch mà đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu thì phải chịu trách nhiệm cho việc cung cấp lương thực của cả đoàn đội nên không thể xin nghỉ để ở bên mẹ con họ.
Ngay cả khi may mắn kiếm được một số món hàng tốt, anh ấy cũng không thể đích thân mang đến, chỉ có thể nhờ phó đoàn trưởng mới nhậm chức, đồng chí Tiểu Từ giúp đỡ vận chuyển.
Và Tô Dĩnh đang chờ gặp đồng chí Tiểu Từ này, cũng là người mà kiếp trước cô nợ rất nhiều – chính là chồng cô.
Buổi trưa hôm đó, sau khi ăn xong, khi Tô Dĩnh lại mang ba cái bánh đúc lớn đến nhà Tô nhị bá để chơi với mấy đứa trẻ, cô chưa kịp vào sân thì đã thấy một dáng người vừa quen vừa lạ đứng trước cửa nhà Tô nhị bá.
Tô Dĩnh theo phản xạ căng cứng người, đôi vai vốn thả lỏng cũng bất giác thẳng lên.
Nhớ lại kiếp trước, ông xã của cô từng nói rằng ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên...
Ôi trời ơi không được không được... Chỉ cần nghĩ đến là mặt cô đỏ bừng lên rồi!!