Thế là Tô Dĩnh đưa tay phải vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi tung, sau đó nghiêm túc nhìn chàng trai trẻ trong bộ quân phục và nói: "Đồng chí, anh tìm ai?"
Bề ngoài Tô Dĩnh tỏ ra rất nghiêm túc.
Nhưng thực ra trong lòng cô đang gào thét: A a a a a a!!!! Có phải nghiêm túc quá không?!!!
Tiêu rồi tiêu rồi, có khi nào chồng tương lai của cô vì thế mà không thích cô trong kiếp này nữa không???
Ờ... chắc không đến nỗi... vì kiếp trước cô còn có vẻ... hung dữ hơn và thậm chí còn lườm ông xã mình một cái nữa mà...
Quả nhiên, đồng chí Tiểu Từ vừa nhìn thấy người con gái đứng trước mặt mình là một cô gái xinh đẹp rạng ngời, lập tức cúi gằm đầu xuống.
Sau đó anh nhìn ba cậu em trai của Tô Dĩnh, nghiêm túc nói: "Chào cô, tôi là chiến sĩ của binh đoàn đoàn Độc Lập cung cấp lương thực, tên là Từ Xương Thịnh. Đây có phải là nhà của gia đình đoàn trưởng Trương không? Tôi đến để giao đồ cho đoàn trưởng Trương."
Tô Dĩnh: "..."
Ha ha, cô đã đánh giá quá cao chồng tương lai của mình rồi.
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ: "..."
Mắt lé cũng có thể làm lính được à?
Tô Dĩnh cố gắng kiềm chế hết sức, cố gắng không cười và rất cố gắng để không bật cười thành tiếng ngay tại chỗ.
Và để tránh phá hỏng bầu không khí, cô lựa chọn cau mày, giả vờ tỏ ra rất nghiêm túc mà nói với đồng chí Tiểu Từ: "Đúng rồi, đây chính là nhà của họ. Mời đồng chí đi theo tôi..."
Nhưng màn diễn của Tô Dĩnh chỉ như đang biểu diễn cho không khí xem, vì sau khi đồng chí Tiểu Từ nghe giọng cô lại cúi đầu thấp hơn nữa.
Lúc này đồng chí Tiểu Từ chỉ dám nói chuyện với người thấp nhất – Tô Dụ: "Cảm ơn cô, đồng chí!"
Tô Mậu và Tô Thành: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cao lớn thì bị kỳ thị à?
Tô Dụ: "..."
Đừng mà... em là con trai mà anh ơi!
Tô Dĩnh: "..."
Phụt! Ha ha! Cô sẽ cười chồng mình cả đời mất thôi!!!
Kiếp trước, đồng chí Tiểu Từ – tức Từ Xương Thịnh, sau khi biết Tô Dĩnh nhỏ hơn mình 7 tuổi và vẫn đang đi học đã luôn giữ im lặng về tình cảm của mình, không nói với ai, sợ rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc học và danh tiếng của Tô Dĩnh.
Nhưng nỗi nhớ thật khó kiềm chế, mỗi khi có cơ hội, đồng chí Tiểu Từ luôn chủ động thay đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu đến nhà Tô nhị bá, mong rằng có thể "vô tình" nhìn thấy cô gái xinh đẹp từ xa.
Thật đúng là ngây thơ và trong sáng.
Đến khi Tô Dĩnh tốt nghiệp cấp ba vào năm 1977. đồng chí Tiểu Từ mới mặt đỏ tía tai mà tỏ tình.
Nhưng lúc đó Tô Dĩnh đã biết về gia cảnh của đồng chí Tiểu Từ, không những là con trai của một liệt sĩ mà còn có họ hàng và nhà cửa ở Thủ đô. Trong khi kiếp trước, Tô Dĩnh chỉ là một nông dân nghèo khó, gia đình nặng gánh, không có việc làm, chỉ biết cày ruộng kiếm ăn.
Vì vậy Tô Dĩnh đã sợ hãi và tự ti, cô lập tức từ chối đồng chí Tiểu Từ.
Nhưng điều mà Tô Dĩnh không biết là từ nhỏ, đồng chí Tiểu Từ đã là một cô nhi, phải sống dựa vào người khác nên anh không bao giờ muốn trải qua cảm giác ấy nữa.
Ban đầu đồng chí Tiểu Từ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô gái xinh xắn nhưng sau khi biết và chứng kiến ngày càng nhiều chuyện về Tô Dĩnh, anh ngày càng cảm phục và ngưỡng mộ cô.
Sự kiên cường và không chịu khuất phục của Tô Dĩnh, lòng trung thành và trách nhiệm mạnh mẽ đối với gia đình của cô là điều mà đồng chí Tiểu Từ luôn khao khát có được trong giấc mơ.
Thực ra khi bị Tô Dĩnh từ chối lần đầu, đồng chí Tiểu Từ cũng đã nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng theo thời gian, khi tình cảm của anh ngày càng sâu sắc, anh lại càng quyết tâm xây dựng một gia đình ấm áp với Tô Dĩnh.
Vì vậy đến năm 1978. khi nhà máy cơ khí trong huyện mở rộng tuyển dụng, Tô Dĩnh đã nỗ lực thi đỗ và được nhận vào làm việc ở đó, đồng chí Tiểu Từ bèn lấy hết can đảm tỏ tình lần nữa.